Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Núi này quỷ thần kinh hãi, hỏa này vạn vật tẫn(2)

【VIP】 Núi này quỷ thần kinh hãi, hỏa này vạn vật tẫn(2)
May mắn là hắn không có thói quen trước khi đánh bại kẻ địch thì gáy vài câu, bằng không khi để người này phóng ra quyển trục hắn khẳng định không thể thoát chết được, cơ nghiệp phạm vi vài dặm vất vả xây dựng chỉ sợ cũng trôi theo dòng nước cuốn.
Vật này ngược lại không tồi, về sau có thể dùng để ngầm đối phó kẻ địch, đáng tiếc không thể tìm ra thân phận thật của người này.
“Nước đến đất chặn, binh đến tướng đỡ. Chờ mà xem!”. Lục Khiêm mỉm cười, thân ảnh hắn chậm rãi biến mất.
Hắn còn muốn tiến hành hợp nhất Cương Sát.
Trên Vong Tình Thủy ẩn chứa một tia Hoàng Tuyền Nại Hà Thần quang.
Vừa rồi người này bị sát ý trấn áp cũng là do Nại Hà Thần quang gây nên.
Không chỉ có vậy, tốc độ chiến đấu vừa rồi nhanh hơn gấp hai lần so với tốc độ thường ngày.
Lục Khiêm tiến đến rút thanh trường mâu ra.
Vật này là xương sườn của thanh đồng Giao Long dị chủng chế thành, phẩm chất vật liệu không tệ, đánh lên cấm chế cũng rất dễ dàng.
Chiến Mâu mang theo uy áp của Giao Long thuần chủng, cùng với Huyền Kim Kiếm Nang là hai pháp khí không tồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tiến độ hợp nhất Cương Sát chầm chậm gia tăng.
Một bên khác, hai người Thái Sử đi thăm hỏi khắp nơi, tìm kiếm biến số trong thôi diễn thiên tượng.
Chỉ có điều, bí mật dường như bị một tầng đồ vật che kín, từ đầu đến cuối chỉ kém một tầng đồ vật đó thôi.
Thời gian mấy tháng không có bất cứ tiến triển nào.
“Đại nhân, nếu không thì trước đi báo thù, sau đó quay về Ti Thiên đài xem sao?”
Hiện tại Tham Lang vẫn luôn nhớ rõ cừu hận như cũ.
“Không cần, ta vô cùng chắc chắn ngay ở cạnh đây, khả năng là thời gian chưa tới.” Thái Sử nói.
Bí mật bao quát thiên thời địa lợi nhân hòa, địa lợi nhân hòa đều có đó chính là thời cơ chưa tới.
“Yên tâm, mối thù của Phá Quân, chúng ta nhất định phải báo.” Nội tâm của Thái Sử phẫn hận, quên bẵng đi là do bọn hắn tự tiện xông vào nhà dân trước.
Người của Ti Thiên đài luôn lấy trời xanh là do chính mình đảm nhiệm, cảm thấy mỗi tiếng nói cử động của mình đều đại biểu cho thiên đạo, xem nhẹ ý chí của người khác.
Mặc dù Ti Thiên đài có lịch sử lâu đời, có quan hệ với các phái cũng không tệ, thậm chí còn nhận ân tình của bọn hắn thế nhưng phần lớn đều là đứng trông từ phía xa.
Ngày mười hai tháng bảy.
Lục Khiêm tỉnh lại từ trong trạng thái thiền định, đỉnh đầu càng gần hơn với hai đoàn Cương Sát.
Khoảng cách không đến một trượng, vùng rìa đã sản sinh ra Thần quang màu vàng.
Xoạt!
Âm thần lóe lên một đạo hoàng quang, đột phá vận tốc âm thanh biến mất ở phía chân trời.
Bên kia Thông Thiên Hà, mặt sông sương mù bao phủ quanh năm.
Nước sông đen tuyền, phía dưới tựa như có một loại dị thú ngàn năm nào đó đang bơi lội, vô cùng âm trầm.
Lục Khiêm đi đến bên rìa sông bày ra pháp đàn, thiêu đốt hương hỏa.
“Mây trên nhân gian, thiên thủy xa xôi; dám thỉnh tinh linh, đội trưởng ngênh đón…”
Lục Khiêm chậm rãi niệm tụng chú ngữ.
Đây là nghi thức triệu hoán Quá Thủy dân.
Chưa quen cuộc sống nơi đây, không biết nơi cụ thể, Lục Khiêm cảm thấy để cho người chuyên nghiệp dẫn đường vẫn là tốt hơn.
Xoạt!
Chiếc thuyền đen kịt vọt ra khỏi mặt nước.
Ánh nến dập tắt, âm vụ tạm ngừng.
Âm vụ này che không được ánh mắt của Lục Khiêm.
Thuyền rộng mười bước, một ông lão tóc bạc nhảy xuống từ đầu thuyền, đầu đội mũ rộng vành.
Gương mặt ông lão mọc ra hàm cá, như dã thú nuốt chửng tế phẩm.
Rất lâu sau, sương mù tan đi.
“Phí qua thuyền ba trăm Pháp tiền.” Lão đầu cười nói.
“Tại sao lại là ngươi.” Lục Khiêm ngạc nhiên nói, đây không phải là người cầm lái Chu Liệp hắn từng gặp lúc đến đảo Vạn Tượng trước đây sao.
Quá Thủy dân nhiều như vậy, cả hai lần đều gặp trúng người này.
“Ngươi là…” Chu Liệp đưa mắt nhìn một lúc chợt bừng tỉnh: “Ngươi là Ngư Long?”
Người mà Chu Liệp tiếp đón không ít, người để lại ấn tượng chẳng được mấy kẻ.
Trong đó bao gồm Lục Khiêm, ban đầu ở trên thuyền phẫn nộ mà giết người, cho đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ như cũ.
“Hóa ra là cố nhân, không biết các hạ đi nơi nào?” Chu Liệp âm thầm dò xét, nội tâm có chút kinh ngạc.
“Không biết quý khách đi về nơi nào?”
Chu Liệp âm thầm đánh giá Lục Khiêm, trong lòng gã kinh ngạc.
Lần thứ nhất gặp người này vẫn chỉ là Luyện Khí trung kỳ, hiện tại khí thế sâu không lường được, có lẽ là tu vi tiến bộ quá nhanh.
Chu Liệp lái thuyền nhiều năm chưa bao giờ thấy người nào có tốc độ tu luyện nhanh như vậy.
Tính toán thời gian còn chưa đến mười năm.
Đương nhiên, tiền thì vẫn phải lấy.
“Dọc theo Thông Thiên Hà đi về hướng tây, nghe nói giữa sông có một ngọn Cao Phong, không biết nơi đó là nơi như thế nào?” Lục Khiêm hỏi.
Tự Âm Bút Ký nói cho cùng cũng không phải là địa đồ, phía trên chỉ giới thiệu một vài câu về nơi như thế.
Vị trí cụ thể thì vẫn cần bản thân tự mình đi tìm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận