Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Thiên Địa Tạo Hóa Tuyên Cổ Luân Hồi Đạo tàng

【VIP】 Thiên Địa Tạo Hóa Tuyên Cổ Luân Hồi Đạo tàng
Thu lại Luân Hồi Ngọc bàn, Đế Giang lại lần nữa biến thành hình dáng một đạo nhân mặc áo bào màu vàng.
Ánh sáng rực rỡ ban ngày cũng không thể khiến cho hình dáng của người này lộ ra.
Thiên Hà nhắm mắt, cảm nhận ký ức Luân Hồi bàn truyền đến.
Lượng tin tức khổng lồ từ hơn hai trăm người đối với Thiên Hà mà nói chẳng tính là cái thá gì, chỉ như chín trâu mất một cọng lông mà thôi.
Hấp thu ký ức của mọi người xong, ông ta đã nắm rõ hoàn toàn các sự kiện mấy nghìn năm qua.   
“Thú vị thật! Ha ha, bổn tọa là nguyên nhân của tai kiếp này đấy phỏng.” Thiên Hà hứng thú nói.
Trăng có lúc tròn lúc khuyết, nước có khi dâng khi cạn.
Cách thế giới vận hành cũng vậy.
Năm đó khi Minh Phủ chưa ẩn thế, số lượng người tu hành đạt đến đỉnh cao. Thành nào cũng tu hành, thôn nào cũng có đạo sĩ. Tài nguyên không đủ để sử dụng, gần như sắp bùng nổ đại chiến thanh tẩy.
Đại chiến như thế này cực kỳ khủng bố, không có chiến thắng, mục đích đơn thuần chỉ để giảm bớt dân số, tổng số dân không giảm từ một nửa trở lên thì chiến đấu sẽ vĩnh viễn không chấm dứt.
Kể cả là Minh Phủ, lúc ấy cũng có vài thế lực không kém gì bọn họ.
Thiên Hà lĩnh ngộ Chí Giản chi pháp, chủ động cắt bớt, thế nên mới có thể âm thầm vượt qua những năm tháng đó đến tận bây giờ.
Hiện tại số lượng tu sĩ lại lần nữa tăng cao, tình cảnh còn tồi tệ hơn so với năm đó, kiếp nạn này có lẽ sẽ ứng vào người lão.
Nghĩ đến đây, Thiên Hà nhìn về mọi người phía sau: “Vô Sinh, Hắc Nha, triệu tập mọi người rời núi. Đã đến lúc tái hiện lại huy hoàng của Minh Phủ chúng ta rồi.”
“Rõ!”
“Trước tiên phải lấy lại đảo Vạn Tượng, đầu tiên đánh các thế lực làm chủ trên đảo, sau đó lôi kéo bọn họ. Kẻ nào không phục, giết!”
Thiên Hà bổ sung thêm.
Dựa theo ký ức của ông ta, sau nghìn năm sau vẫn còn rất nhiều môn phái lớn mạnh.
Trảm Kiếp Bảo Uyển, Phương Thốn Yêu Quốc, Thông U Quan...
Thậm chí còn có mấy cao nhân Đan Kiếp.
Đương nhiên, Thiên Hà không cho rằng những cao nhân Đan Kiếp này có thể so sánh được với lão. Thuộc hạ dưới trướng ông ta có bảy Đạo Cơ, sau này đối đầu với những thế lực đó dù liên hợp lại vẫn có hơi không đủ.
Ầm!  
Lúc này, trên bầu trời, từ chỗ xoáy nước trong Thủy Nhãn truyền ra một tiếng nổ vang thu hút tầm mắt của tất cả mọi người.  
Một con Cự Đà hạ xuống từ trên bầu trời.
“Ồ? Thủy đà!”
“Chẳng lẽ sức sống của nó thật sự ngoan cường đến vậy sao, vậy mà lại sống đến tận bây giờ.”
Trong lòng mọi người rất kinh ngạc.
Dựa theo lời nói vừa nãy của Thiên Hà thì đã trôi qua mấy ngàn năm rồi. Dù Đạo Cơ có một ngàn năm thọ mệnh cũng không sống đến bây giờ.
Thế mà sức sống của loài rùa này lại ngoan cường đến vậy.
“Bái kiến chủ nhân, tiểu nhân may mắn không làm nhục sứ mệnh.” Đà thần cung kính nói.
“Tốt, tốt lắm! Ngươi đúng là khiến bổn tọa phải nhìn bằng ánh mắt khác đấy.” Thiên Hà liên tục tán thưởng.
Vốn ông ta có chuẩn bị ở phía sau không ngờ lại phát huy tác dụng lớn đến vậy.
Nếu không nhờ Đà thần, chỉ sợ phải mất thêm mấy trăm năm nữa mới có thể thức tỉnh.
“Đây là bổn phận của thuộc hạ, chủ nhân quá khen.” Hà Bá sứ giả cười nói.
“Từ trước đến nay bổn tọa có công ắt thưởng, tất nhiên không thể bỏ qua ngươi được, phong ngươi làm đại soái Thủy Cung Thông Thiên Hà, chấp chưởng khu vực Thông Thiên Hà.”
Vừa dứt lời, lòng bàn tay Thiên Hà ngưng tụ ra một giọt Thủy châu.
Giọt Thủy châu chui vào giữa trán của Hà Bá sứ giả.
Hà Bá sứ giả nhắm chặt hai mắt, trong đầu hiện lên rất nhiều tin tức.
Bẩm sinh đã có được năng lực khống chế thủy, nước ở Thông Thiên Hà giống như cánh tay đắc lực của lão vậy.
“Đa tạ chủ nhân.” Hà Bá sứ giả, không, hiện tại đã có thể xưng Hà Bá rồi, Hà Bá vội vàng quỳ gối.
“Vị này chính là?” Thiên Hà nhìn về phía Lục Khiêm đứng bên cạnh Hà Bá.
Những người còn lại cũng nhìn qua theo ánh mắt của Thiên Hà. Một cỗ áp lực mạnh mẽ đè ép tới.
Vẻ mặt Lục Khiêm bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, chắp tay thi lễ nói:
“Hắc Sơn Lục Khiêm bái kiến phủ chủ, nghe nói phủ chủ rộng rãi độ lượng, chiêu hiền đãi sĩ. Hôm nay đặc biệt tới đây xin gia nhập.”
Trong lúc mọi người đánh giá Lục Khiêm thì đồng thời, hắn cũng đang âm thầm đánh giá mọi người. Quả nhiên chốn Minh phủ danh tướng như mưa, dù lần đầu tiên thấy Thiên Hà chân nhân nhưng cũng không có cảm giác áp bách gì.
Loại cảm giác này mới thật sự là khủng bố, có khả năng người này đã đạt tới cảnh giới trở lại nguyên trạng. Hơn nữa, hóa thân của người này vậy mà là Thần Lãng Đế Giang.
“Ta còn nhớ rõ ngươi. Có phải mười năm trước ngươi đã từng tới Minh Phủ, đúng không?” Ánh mắt Thiên Hà sáng quắc, nhìn người bên cạnh như hổ rình mồi, chỉ cần trả lời không đúng là sẽ vạn kiếp bất phục.
“Đúng là tại hạ, ngày đó có được mấy cái ngọc giản.”
Lục Khiêm lấy ngọc giản ra, kể ra làm thế nào lấy được truyền thừa của Tự m, cả việc biết được vị trí của Minh phủ và chuyện của Đàn Luyện Binh Giáp Hào. Hắn đảo lộn thứ tự thời gian một chút.
Khí thế của mọi người không giảm chút nào, quanh thân Lục Khiêm tỏa ra hoàng quang.
“Hoàng Tuyền Nại Hà Thần quang…”
Nhìn thấy ánh sáng này, Thiên Hà cười nói: “Bổn tọa có được thân thể này, cũng coi như nhận thiện duyên của ngươi. Bổn tọa không quan tâm công pháp là cướp hay trộm, về sau nếu hai lòng, ngươi tất sẽ biết hậu quả.”
Lời này xem như đồng ý cho Lục Khiêm gia nhập. Với tư cách là thế lực đầu tiên mình gia nhập, hắn cũng coi như là một vốn bốn lời.
Nghĩ đến đây, Thiên Hà lại lần nữa nói:
“Đảo Vạn Tượng tổng cộng có tám thành, như thế này đi, ngươi phụ trách trấn thủ một thành, muốn chọn nơi nào? Chúng ta sẽ không giúp ngươi đánh chiếm, đây xem như là một bài kiểm tra.”
“Bàng Thủy Thành.” Lục Khiêm nói.
“Bàng Thủy Thành… Vị trí hơi xa, cũng khá thích hợp với ngươi.”
Không phải khinh thường Lục Khiêm, nhưng với tu vi Dưỡng Thần hậu kỳ của hắn, chỉ sợ ngay cả Bàng Thủy Thành cũng không chiếm được.
Trong trí nhớ của Thiên Hà, Lục Khiêm có danh hiệu Hắc Sơn lão yêu nhưng tu vi vẫn chưa đến Đạo Cơ, trong lòng ông ta cũng không coi trọng người này.
Trong khi mọi người đang nói chuyện phiếm, những người sống sót còn lại đã chạy trốn ra bên ngoài.
Các cao thủ bỗng nhanh chóng giảm đi tám phần, chuyện này đã gây nên sóng to gió lớn.
Rất nhiều cái tên của các cao thủ quen thuộc đã táng thân tại đây.
Mấy trăm năm qua chưa từng gặp thiệt hại nhiều như thế.
Cao thủ của các môn phái cũng đưa tin về cho tông môn.
Trong nhất thời, Kiếm chủ của Trảm Kiếp Bảo Uyển, Yêu chủ tam tộc của Phương Thốn Yêu Quốc, Quan Thái Tể của Cửu Tiêu Đạo Minh cùng với Thông U phương Bắc, các loại yêu quỷ, chưởng môn thay nhau thi triển thần thông đi tới.
Ầm!
Thế giới Thủy Nhãn chấn động mạnh mẽ.
Thiên Hà đạo nhân ngẩng đầu lên, cười to sung sướng: “Tới đúng lúc lắm, lão phu cũng muốn nhìn xem những tên hậu bối này có tu vi ra sao rồi!”
Vù!  
Thiên Hà hóa thân thành Đế Giang, trên đầu là Thiên Hà Luân Hồi bàn, chớp mắt đã biến mất ở Thủy Nhãn.
“Chúng ta không đi lên giúp đỡ à?” Hà Bá hỏi.
“Giúp đỡ, giúp đỡ cái gì?” Một nam tử tóc đen dài gần đến đầu gối, tay dài eo thon nói.
Nếu ngay cả Thiên Hà cũng không giải quyết được, bọn họ đi lên chỉ là chịu chết thôi.
“Nhưng có nhiều người như vậy…” Hà Bá còn muốn nói gì đó lại bị nam tử ngắt lời.
“Đừng nói nhảm nữa, ngươi nghĩ rằng Đan Kiếp bây giờ vẫn giống như trước đây à? Yên tâm chờ là được.”
Đà thần uy phong ở trước mặt nam tử đến dũng khí cãi lại cũng không có.
Mấy người nói chuyện với nhau, Lục Khiêm cũng biết được tin tức đại khái của mấy người này.
Nam tử tóc đen tên Vô Sinh, là người đứng đầu của bảy đại Âm soái hiện tại.
Trong đó có một Tà Lực Âm soái khiến hắn chú ý, người này cũng tu luyện Hoàng Tuyền Nại Hà Thần quang.
Nhưng khí tức toàn toàn không giống hắn.
“Ngươi là Lục Khiêm à?” Ánh mắt Vô Sinh chuyển sang Lục Khiêm.
“Đúng vậy.”
“Hoàng Tuyền Nại Hà Thần quang của ngươi còn rất nông cạn, không có vẻ ngoài, biểu hiện cho tốt vào, về sau thỉnh cầu Đạo Tàng tuyệt học từ Phủ chủ.”
Vô Sinh hời hợt nói vài câu có lệ, sau đó đi về phía người khác.
Những Âm soái khác không có hứng thú khách sáo với Lục Khiêm, cả đám nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Đạo Tàng tuyệt học à?” Lục Khiêm lẩm bẩm tự nói.
“Tên đầy đủ là Thiên Địa Tạo Hóa Tuyên Cổ Luân Hồi Đạo tàng, công pháp của chúng ta đều được bắt đầu từ đó.” Hà Bá nhắc nhở nói.
Ầm!  
Chấn động từ chiến đấu bên ngoài truyền tới.
Không gian thế giới Thủy Nhãn nứt ra từng khe rãnh tối tăm, giống như một giây nữa là sẽ sụp đổ vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận