Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Trả thù Thiên Tôn

【VIP】 Trả thù Thiên Tôn
Lục Khiêm trở lại thế giới ban đầu, trước đó, hắn phải đi Thái Thuấn một chuyến, hắn muốn bái kiến Huyền Lão Hắc Đế.
Lục Khiêm tiến vào Phong Đô Sơn, đi vào trận pháp trong nội bộ kim cung, thông qua trận pháp tiến vào một cái thế giới khác.
Quy Hư Cốc.
Bởi vì tốc độ thời gian trên Thái Thuấn Tinh trôi qua gấp trăm lần bên này, cho nên Lục Khiêm đi lâu như vậy, nhưng bên này mới trôi qua một hai ngày.
Một hai ngày thời gian, còn không bằng tu sĩ chợp mắt.
"Hẳn là Lục Khiêm tìm tới cửa."
Huyền Lão Hắc Đế bấm ngón tay tính toán, đây cũng là khoảng thời gian trước đây hắn bị tìm tới cửa.
"Nhanh như vậy sao?"
"Không nhanh, không có việc gì, cũng chỉ mấy tháng hoặc là mấy năm, thiên phú Lục Khiêm tốt như vậy, khả năng tới càng nhanh."
Huyền Lão Hắc Đế nói, trong giọng nói có chút hâm mộ:
“Lấy thiên phú của Lục Khiêm, nói không chừng có thể lấy được một cái chức vị tốt, so với nhóm chúng ta ở chỗ này thoải mái hơn nhiều."
Chức vị này của hắn ngay cả Âm Soái cũng không phải, không cách nào tự do hoạt động, cả một đời chỉ có thể đợi ở địa phương này, nếu như không có công lao gì, hoặc là tu vi xuất hiện đột phá, như vậy cả đời cũng chỉ đến chỗ này.
"Cung chủ quá khen."
Trong hư không đi ra một bóng người, đám người vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên, người tiến vào chính là Lục Khiêm.
Lần này Lục Khiêm không cần thông qua vòng xoáy, mà tùy thời tùy khắc xuất hiện, đi thẳng tới trước mặt mọi người.
Huyền Lão Hắc Đế mở to hai mắt nhìn, có chút không dám tin tưởng, không ngờ tuỳ tiện thành công như thế.
Thế giới này chỉ có quyền hạn cao hơn một cấp mới có thể tự do ra vào, Lục Khiêm đi bộ nhàn nhã như thế, chí ít cũng là cấp bậc Hắc Bạch Vô Thường.
"Ngươi là Âm Soái?"
Huyền Lão Hắc Đế nói.
"Đúng vậy."
Lục Khiêm cười nói.
"Vậy nhóm chúng ta. . ."
Cổ Thương Thiên muốn nói lại thôi, trong lòng dấy lên hi vọng.
"Bên các ngươi, ta có chút bất lực, bây giờ không có biện pháp, nếu như lại tăng lên một cấp, có thể sẽ điều các ngươi tới."
Lục Khiêm và Huyền Lão Hắc Đế không phải người cùng một cái hệ thống, đối với tình huống hiện tại của bọn họ, hắn cũng không có bất cứ biện pháp gì.
Dù để Phàn Khôi tự mình tới, cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào, không phải người một cái hệ thống, dù chức quan cao hơn người khác gấp bội, cũng không cách nào ảnh hưởng.
Thế nhưng thế giới này rất vắng vẻ, cơ cấu gần như chưa hoàn chỉnh, có thể là bởi vì Tu Luyện Giới quá mức cằn cỗi, không có bị biên chế chính quy để mắt tới, chỉ sợ người ta cũng không có quá coi trọng Huyền Lão Hắc Đế.
Nếu như suy đoán này là thật, như vậy Lục Khiêm ắt có niềm tin điều đám người Huyền Lão Hắc Đế tới.
Sau khi trấn an nội tâm mọi người một cái, Lục Khiêm đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Huyền Lão Hắc Đế gọi hắn lại.
"Cung chủ, ta đi trước."
Lục Khiêm nói.
"Về sau chúng ta xưng hô đạo hữu ngang hàng đi."
Nội tâm Huyền Lão Hắc Đế có chút cô đơn, nhớ lại lúc Lục Khiêm vừa mới tiến tới chỉ là một Đan Kiếp bình thường, bây giờ đã biến thành cường giả một phương, thời điểm này lại gọi hắn là cung chủ, cũng có chút châm chọc.
Lục Khiêm sửng sốt một cái, sau đó cười nói:
"Được, mặc kệ như thế nào, từ đầu đến cuối tại hạ vẫn nhớ kỹ ân tình của đạo hữu."
Huyền Lão Hắc Đế đối ngoại hung tàn, có thể nói hung danh khiến trẻ con dừng khóc, nhưng đối với người mình lại là vô cùng bảo vệ, nếu không phải Lục Khiêm có Huyền Lão Hắc Đế tương trợ, chỉ sợ còn phải đi rất nhiều đường quanh co, điểm ấy không đủ vì người nói vậy.
Sau khi Lục Khiêm rời đi, tiến vào Thái Dương.
Đối với Lục Khiêm đến, Hi Chiếu đã sớm có chuẩn bị.
"Đều xử lý tốt rồi chứ?"
Hi Chiếu giống như cười mà không phải cười.
"Xử lý tốt, nhưng bọn hắn không chịu hỗ trợ, tất cả đều là loại không thấy thỏ không thả chim ưng."
"Ta biết rồi, người Hoàng Tuyền âm hiểm xảo trá, không có lợi ích to lớn, sẽ không dễ dàng xuất hiện."
Hi Chiếu không e dè nói xấu Hoàng Tuyền trước mặt Lục Khiêm, Lục Khiêm đối với chuyện này cũng không có bất kỳ bày tỏ gì.
Hắn biết rõ cách Lục Khiêm làm người, cũng không phải là loại đứng dưới mái hiên người khác.
"Nhất định phải để bọn hắn hãm sâu vào vũng bùn, không thể không ra tay."
Hi Chiếu nói, sau đó như nhớ tới cái gì:
“Khả năng ta đã tìm ra tọa độ Xích Luyện Đan Giới."
"Cái gì?"
Lục Khiêm kinh ngạc.
Xích Luyện Đan Giới là cố hương của Hi Chiếu, cũng là chỗ Xích Âm tới, tìm được địa phương kia chẳng phải là sẽ gặp được Xích Âm sao?
"Bản tọa căn cứ mục tiêu trước kia nhớ lại một cái địa điểm, nơi đây có pháp trận ngăn cách ngoại giới, hàng rào hùng hậu, một tầng Thiên Hỏa nóng bỏng ngăn cách ngoại vật, nhất định là Xích Luyện Đan Giới không thể nghi ngờ."
Cũng không phải là tất cả thế giới đều mở ra mặc người ra vào, có một số cường giả khống chế thế giới sẽ làm một cái pháp thuật cỡ lớn ngăn cách thế giới của mình, không cho người ngoại giới tùy tiện xác định mục tiêu.
Đẳng cấp thế giới như thế này rất cao, cho dù là Càn Giới cũng không cách nào làm được tình trạng này, có thể thấy được đẳng cấp thế giới đó cao bao nhiêu.
"Chỉ có thể dựa vào bạo lực oanh mở, còn thiếu một chút lực lượng, lúc nào ngươi mới có thể đột phá Âm Dương?"
"Còn xa lắm."
Lục Khiêm không khỏi cười khổ, sau đó nói ra mạch suy nghĩ tu hành của mình, tóm tắt Tiên Thiên Kiến Mộc tầng này.
Chỉ nhắc tới quá trình lợi dụng tín ngưỡng tăng cường động thiên chi lực, loại phương pháp này rất nhanh, hắn diễn hóa động thiên thành Tiên Thiên Kiến Mộc, nếu như Ngũ Đế bị hắn hấp thu, một khắc sau sẽ lập tức tiến vào cảnh giới cao hơn.
Hi Chiếu dạo bước tại chỗ, lông mày màu đỏ hơi nhíu lên, ánh mắt nhìn về phía phương xa, tựa như đang tự hỏi cái gì.
Trái tim Lục Khiêm theo tiếng bước chân nhảy lên, hiện tại hắn rơi vào một cục diện bế tắc, Hoàng Tuyền bí pháp không thể tu luyện, càng tu luyện sẽ càng lún sâu, cuối cùng rơi vào một mảnh trắng xóa sạch sẽ.
Chuyển tu Tiên Thiên Kiến Mộc Phá Bại Pháp của Thanh Đế, kết quả hiện tại vẫn không thể tu luyện, vừa tiến vào thế giới kia liền bị người đuổi giết.
"Có rồi."
Hi Chiếu nói lời kinh người:
“Thiên Tôn! Hoàng Đế là hắc thủ phía sau Đại Càn, Thiên Tôn làm loạn nhiều năm, nhưng không có nhận bất cứ chế tài gì, bản tọa kết luận người này nhất định là Thiên Đế kế tiếp."
Ý nghĩ của Hi Chiếu lập tức bị Lục Khiêm hiểu ra.
Thế giới kia giám thị vô cùng nghiêm mật, đi nơi nào đều sẽ bị người phát hiện, sao không chiếm cứ nhục thân Thiên Tôn?
Huống hồ Thiên Tôn đã bị đánh trọng thương, một thân thực lực không phát huy được bao nhiêu, chính là thời gian tuyệt vời để tu hú chiếm tổ chim khách.
"Ngày mai ta sẽ động viên toàn giới, cùng phát động tổng tiến công về phía khe nứt. Đến lúc đó ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh, đừng bỏ lỡ thời cơ."
"Được!"
Hai người không nhiều lời nói nhảm, gióng trống khua chiêng đi chuẩn bị.
Ngày kế tiếp.
Trời nắng chang chang, bên trên trung tâm đại địa, bảy viên tinh thần lấp lánh, ánh sáng vô biên bao phủ đại địa.
Bên tai tất cả mọi người đều vang lên thanh âm lãnh khốc của Hi Chiếu.
Rầm rầm!
Vô số độn quang phóng lên tận trời, hoặc khống chế đám mây, hoặc khống chế phi kiếm, hoặc nương theo ma vân.
Tất cả môn phái trong trung tâm đại địa và mấy chục cái đại lục xung quanh đều phái người đi lên, tất cả hơn ba trăm cái, tiếp cận mười vạn tu sĩ.
Ánh nắng phổ chiếu, một tòa kim điện xuất hiện ở trên thương khung.
Nam tử tóc đỏ mặc hoa phục kim quan khống chế hoàng kim mã xa mà đến, Thiên Mã đi đến đâu, dưới chân tự động hiện ra một con đường ánh sáng màu vàng kim, hình ảnh cực kỳ rung động.
Mười vạn tu sĩ không tự chủ được an tĩnh lại, tĩnh tâm ngưng thần, nhìn xem đệ nhất cao thủ thế giới này.
Sau lưng Hi Chiếu còn có sáu tu sĩ khí chất khác nhau, từng người đều là Động Chân, đạp trên tinh quang mà tới.
Nhìn thấy một màn trước mắt, đám người trước kia không có quá phục Chư Thiên Tinh Thần cũng ngậm miệng lại.
Không nói những cái khác, ngoại trừ hai người Âm Dương ra, năm người khác đều có lực lượng diệt môn, không trách được thế nhân kiêng kị như thế.
Trong số đám người mênh mông phía dưới, có Hoàng Đế kinh ngạc đến suýt chút nữa kêu lên.
Người này là chuyển thế chi thân của La Vân, thời điểm Lục Khiêm trở lại Thái Ảm, rút ra bản nguyên tinh khí đại lục kia, đã di chuyển bọn hắn đến Nam Linh, về sau một mực không có liên hệ.
Nước Tề phát triển nhanh chóng, trong thời gian ngắn đã sinh ra một vị Nguyên Thần, bắt đầu giao lưu cùng ngoại giới.
Vốn cho là tu vi mình đủ để so sánh cùng Lục Khiêm, hiện tại xem ra mình đã nghĩ nhiều, cho dù đã đến Nguyên Thần, cũng không cách nào so sánh cùng hắn, người ta đã leo lên độ cao này, chỉ sợ đời này không có cơ hội đuổi theo nữa.
Lục Khiêm đứng phía trên bầu trời nửa ngày, lời giải thích của Hi Chiếu tiến vào từ tai trái lại ra từ tai phải, người đây đều đã chán nghe rồi chuyện xưa, không có hứng thú đi nghe những thứ này.
Rốt cục, đại quân mở ra.
Mười vạn tu sĩ mênh mông, ở dưới tinh quang bảo vệ bay lên hư không vô ngần.
Một khe hở đen như mực giống như vết sẹo bầu trời, hai thế giới bày ra thành lũy trùng điệp ở xung quanh khe hở, đám người tổ chức trận địa sẵn sàng đón địch.
"Giết!"
"Đoạt lại lãnh thổ!"
Đám người dẫn đầu bay về phía những người đóng quân bên ngoài tinh thần kia, bởi vì quy định của Hi Chiếu, nên bọn hắn đã từ bỏ mấy chục viên tinh cầu bên ngoài, bây giờ đến thời điểm đoạt lại.
Kêu hung nhất, xông mạnh nhất chính là những môn phái kia.
Tuy nói lãnh thổ mất đi đoạt lại vẫn thuộc về mình, nhưng Hi Chiếu lên tiếng, nếu như các môn phái khác dẫn đầu cướp đoạt tới, sẽ phải phân ra ba thành lợi ích, cho nên bọn hắn mới liều mạng như vậy.
"Thật là gan chó lớn!"
Hư không truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, chỗ sâu trong hư không truyền đến từng tiếng oanh minh, thanh âm đột phá hạn chế chân không, từ bốn phương tám hướng truyền tới, rung động trái tim mọi người.
Phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy chân trời hiện ra một đạo sóng lớn, dòng nước hiện lên màu đen kịt, bên trong sóng lớn huyễn hóa thành thiên quân vạn mã, vọt về phía đám người.
Người trấn thủ ở đây chính là vị Thiên Đế cuối cùng Hắc Đế.
Nhìn thấy đám người phát động tổng tiến công, Hắc Đế lập tức phản ứng lại, hai nhóm thế lực đụng thẳng vào nhau.
Pháp thuật như biển, phù lục như mưa.
Pháp thuật linh quang không ngừng sinh sinh diệt diệt, hư không chấn động, tinh thần vỡ vụn.
Đây là một trận hạo kiếp phá hủy thế giới, tu sĩ đấu pháp phát ra dư ba quét ngang mười vạn dặm, rất nhiều tinh thần bị hủy ở trong đó, vô số sinh linh diệt tuyệt.
Một bên khác cũng bị kinh động đến, chuẩn bị điều động đại quân tới.
Đám người giết đến long trời lở đất, Lục Khiêm cũng dẫn đội tiêu diệt không ít người.
Chiến tuyến kéo rất dài, tung hoành mười mấy vạn dặm.
Còn có binh sĩ vụn vặt lẻ tẻ tản mát ra lãnh thổ song phương, vô số phàm nhân gặp nạn, lần này chưa tới một canh giờ, đã sinh ra ngàn vạn oan hồn, sinh linh đồ thán, đại địa huyết tinh.
Mấy người Hi Chiếu cũng dẫn đầu mọi người đánh với Hoàng Đế.
Thanh Đế đang tìm nơi Lục Khiêm hạ lạc, tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng.
Lúc này Lục Khiêm đã đi tới bản thổ Đại Càn vương triều, Vạn Tiên quần đảo.
Toàn bộ mặt biển Đông Hải bị một tầng sương mù nhàn nhạt bao phủ, mặt biển nổi lên sóng lớn mãnh liệt.
Một chiếc thuyền trong biển rộng mênh mông giống như một chiếc lá cây, chập trùng theo gợn sóng, dường như một khắc sau sẽ lật úp.
Một tên thủy thủ trượt chân, trượt đến sát boong tàu, nếu không phải giữ chặt lan can, chỉ sợ đã sớm ngã xuống biển sâu.
"Lão Vương, cố lên! Sắp đến nơi rồi!"
Thủy thủ bên cạnh kéo hắn lại, bởi vì thuyền quá mức chòng chành, không thể kéo lên, chỉ có thể treo giữa không trung.
"A! ! Ta không muốn chết!"
Lão Lý kêu thảm ngã xuống, trong nháy mắt ngất lịm giữa biển cả mênh mông, nếu như không có kỳ tích, chỉ sợ không thể sống sót.
"Đây là thời tiết gì!"
Thuyền trưởng chửi ầm lên.
Đông Hải rất yên bình, gần đây không biết có chuyện gì xảy ra, thời tiết đột nhiên trở nên ác liệt, rất nhiều người kiếm ăn ở trên biển đều bị ảnh hưởng.
Hôm nay họ muốn tìm vận may, không nghĩ tới lại thất thủ, chỉ sợ lần này cả thuyền đều không về nhà được.
Rầm rầm!
Lại là một trận sóng lớn ngập trời đánh tới, con thuyền phát ra tiếng vang cạc cạc.
Ầm ầm!
Bóng ma đen khuất đám người, đám người ngẩng đầu nhìn lại, biển động càng thêm to lớn, thuyền nhỏ ở trước mặt biển động còn nhỏ hơn so với con kiến.
"Xong rồi. . ."
Oanh!
Trước mắt tối đen, qua hồi lâu, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Tình cảnh trước mắt khiến bọn hắn cả đời khó quên, màn trời màu vàng kim chặn đứng sóng lớn ngập trời, phía dưới kim quang là một nam tử trẻ tuổi dáng vẻ uy nghiêm, bên ngoài hiện ra kim quang, dường như thần linh trên trời hạ phàm.
"Đa tạ tiên nhân!"
"Đa tạ thần tiên cứu mạng, có thể cho biết tục danh hay không, để chúng ta trở về lập miếu tế bái."
Chủ thuyền gan dạ nói.
Người tới chính là Lục Khiêm.
Lục Khiêm cũng không để ý tới hắn, mà phối hợp hỏi:
"Vừa rồi ngươi từ biển sâu đi ra, có phát hiện hòn đảo hình dạng như Thái Cực hay không?"
Thuyền trưởng nghĩ nghĩ, lắc đầu:
"Không có, tiểu nhân chưa từng gặp qua."
"Có vật gì đánh giấu hay không?"
Lục Khiêm vốn muốn trực đảo hoàng long, không nghĩ tới Đông Hải bày ra trận pháp, không tìm thấy vị trí Đại La Sơn, thế là tới hỏi thuyền trưởng phía dưới này.
Thuyền trưởng nói mấy hòn đảo mình gặp được trên đường, vừa mới ngẩng đầu lên, Lục Khiêm đã biến mất không thấy.
Cảnh tượng thần kỳ này, lại khiến đám người dập đầu một lần nữa, nơi đây lưu lại vô số truyền thuyết.
Trên một hòn đảo hoang tràn ngập hắc vụ.
Hòn đảo canh gác sâm nghiêm, không trung, dưới nước, dưới mặt đất đều có đạo binh tuần tra, bên trong sương mù mông lung còn có mấy yêu ma quỷ quái không biết khuôn mặt thật.
Những người này cùng vây quanh một tòa núi cao.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, cả tòa đảo hoang chấn động kịch liệt, truyền đến một tiếng gào thét phẫn nộ.
"Hi Chiếu! Lục Khiêm! Lão phu muốn lột da các các ngươi."
Thanh âm rất thê thảm, làm cho người ta không rét mà run.
Bạn cần đăng nhập để bình luận