Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Thái Cực tới tay, khách tới từ thiên ngoại

【VIP】 Thái Cực tới tay, khách tới từ thiên ngoại
Kim quang đánh vào phía trên Phong Đô Sơn, toàn bộ ngọn núi bỗng nhiên chấn động, mười tầng địa ngục phát ra tiếng vang không chịu nổi gánh nặng.
Công kích này giống như thế giới sụp đổ, sơn băng địa liệt.
Thương khung lu mờ, nhật nguyệt biến mất.
Trấn Mộ Thú liên tiếp phát ra công kích, kim quang như mũi tên, trải rộng toàn bộ bầu trời.
Phong Đô Sơn không ngừng chống đỡ, phát ra tiếng vang không chịu nổi, giống như một giây sau sẽ tan vỡ ra.
Lục Khiêm không quá khẩn trương, đừng thấy Phong Đô Sơn một bộ lảo nghiêng ngả, cho dù để Trấn Mộ Thú công kích mấy trăm năm, cũng sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn gì.
Ngọn núi này ngoại trừ bản thể ra, còn có Tiên Thiên Kiến Mộc chống đỡ, đó là sức mạnh chống đỡ một thế giới.
Bây giờ Lục Khiêm nhìn như không có sức đánh trả, cũng chỉ là bởi vì Trấn Mộ Thú có sức mạnh trấn áp hết thảy, để cho bọn họ không cách nào ra tay.
Ầm ầm!
Trấn Mộ Thú từ trong đất nhảy ra ngoài, thân hình cao tới vạn trượng, thế giới bắt đầu run rẩy, đại địa nứt ra, đây là Trấn Mộ Thú, thần thú trấn áp địa ngục.
Không đã biết ngủ say mấy ngàn mấy vạn năm, lúc xuất hiện vẫn có sức mạnh trấn áp thế giới.
Ầm ầm ầm!
Trấn Mộ Thú nhẹ nhàng giậm chân một cái, một nguồn sức mạnh vô hình ép về phía đám người.
Lục Khiêm và Dương Tiêu liếc mắt nhìn nhau.
Dương Tiêu cười cười, nhìn Trấn Mộ Thú nói:
"Súc sinh, thật sự cho rằng ngươi vô địch sao?"
Nói xong, Dương Tiêu đưa tay phải ra, lăng không nắm chặt.
Một đạo hào quang màu trắng từ trong tay phóng ra, ánh sáng theo gió lớn lên, chiếm cứ toàn bộ bầu trời, hình thành dòng sông như ngân hà.
Dòng sông chia bầu trời làm hai nửa, Ngọc Sanh theo sát đánh ra một đạo pháp quyết, mấy chục đầu Thần Long vọt ra khỏi mặt nước.
Thần Long rít gào nhằm về phía Trấn Mộ Thú.
Trấn Mộ Thú giơ tay phải cứng rắn như tảng đá lên, đánh về phía Thần Long trên bầu trời.
Ầm!
Chỉ một cái tát đập chết hơn trăm đầu Thần Long, một giây sau Thần Long lại từ bên trong dòng sông nhảy ra.
Tiếp theo, Lục Khiêm cũng động thủ, Phong Đô Sơn theo dòng sông đồng thời trấn áp Trấn Mộ Thú.
Con sông trên đỉnh đầu này cũng không phải dòng sông bình thường, mà là cả thủy hệ Động Đình hóa thân, lực lượng trấn áp không kém bao nhiêu so với Trấn Mộ Thú, dù sao vẫn hơn lúc trước.
Lại cộng thêm Lục Khiêm trợ giúp, Trấn Mộ Thú quỳ trên mặt đất, ngửa mặt lên trời gào thét, hai mắt chảy ra tiên huyết.
Ầm ầm!
Vỏ ngoài như đá tảng nứt ra vô số vết nứt, kim quang xuyên qua thân thể mà ra.
Nói cho cùng chỉ là vật tàn lưu từ không biết bao nhiêu năm trước, từ lâu đã không còn thực lực thời kỳ đỉnh phong nữa.
Tiếp theo Lục Khiêm đánh ra một đóa Hồng Liên Nghiệp Hỏa kết thúc.
Hỏa diễm rơi vào trên thân thể Trấn Mộ Thú, nhanh chóng lan tràn ra toàn bộ thân hình, cuối cùng cắn nuốt hết nó, bầu trời nhuộm màu huyết hồng.
Không có một tiếng động nào, chỉ có tiếng gầm gừ của Trấn Mộ Thú, may mà có dòng sông và Phong Đô Sơn trấn áp lại, bằng không Trấn Mộ Thú sẽ chạy trốn mất.
Xác ngoài Trấn Mộ Thú nứt ra, thân thể không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng bị Phong Đô Sơn đưa vào Vô Gian Địa Ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
"Được rồi, có lẽ là không có người."
Dương Tiêu chỉ vào cửa động dưới đất cười nói.
Trước khi chưa thành tựu Thần Tiên, vạn vật đều sẽ ma diệt, thẳng đến khi tiêu vong.
Cho dù là Trấn Mộ Thú uy thế Sở Địa, khiến người vừa nghe tiếng đã sợ mất mật lúc trước, cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà mất đi sức mạnh.
Trấn Mộ Thú còn như vậy, chắc hẳn các hộ pháp khác cũng không sống sót.
Ba người đi vào sâu dưới lòng đất, theo cửa động đen nhánh, một mực kéo dài xuống phía dưới.
Không khí xung quanh bắt đầu trở nên lạnh, âm phong gào thét, quỷ khóc sói tru.
Phía trước tối đen khiến lòng người sinh ra sợ hãi, cho dù là Lục Khiêm cũng có chút gì đó.
Đây chính là tổng bộ của Đại Tư Mệnh Tiểu Tư Mệnh, ai biết nơi sâu trong âm phủ còn có yêu ma quỷ quái gì đang đợi mình.
Hơn nữa loại sợ hãi này hẳn là do nơi đây mang tới, khiến lòng người sinh ra sợ hãi, sau đó bị tử vong thôn phệ.
Đám người đi tới phần cuối dưới đất, phía trước là cửa đồng lớn.
Cửa lớn đóng chặt, phía trên mọc đầy rêu xanh, có khắc vân văn tường thụy đặc thù của Sở Địa, loang lổ rỉ sét, một cỗ ý vị tang thương đập vào mặt.
Trước cửa rơi xuống tro bụi dày đặc, đã lâu rồi không có dấu chân người.
"Đây là Trường Sinh Môn, đẩy cửa này ra, sẽ có thể thu được truyền thừa của Đại Tư Mệnh Tiểu Tư Mệnh, cẩn thận một chút."
Dương Tiêu căn dặn.
Lục Khiêm cẩn thận kiểm tra xung quanh, tiện tay triệu hoán ra mấy tên quỷ thần từ trên núi.
Đám quỷ thần đi tới trước mặt cửa đồng, hô khẩu lệnh, chậm rãi mở cửa lớn ra.
Theo cửa đồng mở ra, một luồng hơi lạnh phả vào mặt.
Cửa đồng lớn đen kịt một màu, không hoa lệ như trong tưởng tượng, cùng so sánh với Hoàng Tuyền Địa Phủ, nơi này có vẻ vô cùng thoáng đãng.
Ở trung tâm thế giới đen nhánh có một cái thái cực lơ lửng.
Bên trái là màu đen, bên phải là màu trắng. Màu đen màu trắng ở chính giữa lại nối tiếp đối phương.
Như hai con Âm Dương Ngư không ngừng xoay tròn, không ngừng chuyển hóa, tràn đầy mâu thuẫn và hài hòa.
Sống và chết, âm và dương.
Thái Cực không ngừng chuyển đổi, nói ra chân lý vận hành của thế giới vạn vật.
Lục Khiêm nhìn thấy vật ấy, lúc này mới xác nhận chính là vật mình muốn.
Nếu như dung nhập nó vào Phong Đô Sơn, sau đó cắt đứt với Hoàng Tuyền Địa Phủ, nói không chừng có thể thành tựu Âm Phủ chi chủ.
Nghĩ tới đây, Lục Khiêm bay người lên trước, lướt qua cửa đồng, đi tới trước mặt thái cực, một tay nắm chặt nó.
Trong phút chốc, Tiên Thiên Kiến Mộc Pháp Tướng xuất hiện phía sau, ngũ hành vây quanh Lục Khiêm, cộng thêm Thái Cực Âm Dương Sinh Tử, nhất thời âm dương ngũ hành đủ.
"Mở rộng thiên môn, phân ngô huyền vân. Khiến phiêu phong này tiên phong, khiến mưa này tung bụi."
Bên tai vang lên lời nói tang thương cổ lão, cuộc đời Đại Tư Mệnh Tiểu Tư Mệnh nhanh chóng trôi qua trước mắt như ngựa phi.
Đại Tư Mệnh là nam, chính là thần nắm giữ sinh tử tuổi thọ. Tiểu Tư Mệnh gọi là Thiếu Tư Mệnh, là nữ thần nắm giữ sinh cơ.
Sinh tử hai người nắm giữ, chính là căn cơ luân hồi.
Có điều so với Hoàng Tuyền Địa Phủ vẫn còn quá thô ráp, mặc dù nhiều hơn một cái luân hồi chuyển sinh, nhưng không có nhiều chức năng khác như Hoàng Tuyền Địa Phủ.
Chỉ khiến người ta luân hồi, không có quỷ thần và âm ty, chỉ có hai người một thú.
Bây giờ lại tăng thêm địa ngục của Lục Khiêm, cùng với các đại âm ty, trái lại có loại cảm giác như hổ thêm cánh.
"Thế nào?"
Dương Tiêu tới hỏi.
"Vẫn còn thiếu một chút."
Lục Khiêm luôn cảm thấy khoảng cách đến hoàn toàn nắm giữ Âm Dương Thái Cực còn kém một chút.
"Vậy là được rồi, ta cũng là như thế, kế tiếp phải lấy từ chỗ Thái Nhất."
Thái Nhất Thần là chúa tể Sở Địa, tất cả quyền lực nắm trên người.
Lục Khiêm gật đầu.
Khẳng định lần này Hoàng Tuyền Thiên Tử cũng sẽ ra tay, phát sinh xung đột cùng các thế lực còn lại, đây là cơ hội tuyệt vời, Lục Khiêm có thể nhân cơ hội này tách ra ngoài.
Thời điểm ba người chuẩn bị rời đi, ngoài cửa cách đó không xa truyền đến âm thanh.
"Đến rồi! Đây chính là âm gian Sở Địa!"
Vừa dứt lời, mấy bóng người hạ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận