Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Ngoại vực Tinh Thần, độ kiếp pháp trận

【VIP】 Ngoại vực Tinh Thần, độ kiếp pháp trận
Pháp quyết này tên là Diêm La chân thân * Phong Kiếp Thiên. Lục khiêm khép sách lại, gọi Yêu Nguyệt Tập Nguyệt tới.
“Yêu Nguyệt, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ.”
“Lão gia cứ nói.”
“Về sau ngươi sẽ đảm nhiệm thiện ác điển sứ, phụ trách chưởng quản sự vụ trong ngoài phủ đệ hung thần.”
“Tập Nguyệt đảm nhiệm thiện ác tứ phương tuần tra sử, giữ gìn trị an địa hạt.”
“Vâng, lão gia.”
Hai nàng vừa định lui ra, Lục Khiêm lại gọi hai người lại.
“Đợi đã.”
“Làm sao vậy?” Đôi mắt xinh đẹp của Yêu Nguyệt hàm chứa nghi ngờ.
Lục khiêm ôm lấy vòng eo thon thả non mềm của Yêu Nguyệt. Đẩy mái tóc dài trắng như tuyết ra, kề sát lỗ tai bạch ngọc nhẹ giọng nói: “Đã lâu rồi chưa hành công, cứ ở lại đây trước đã.”
Hiện tại trong phủ mèo lớn mèo nhỏ có tới hai ba con, lại chẳng có sự vụ gì, đều làm mấy việc vô ích mà thôi.
“Tập Nguyệt còn ở đây mà.”
Hai tai Tập Nguyệt tóc đen đầy đầu nháy mắt đỏ lên.
Rầm!
Ngọn lửa bùng lên. Quang mang tan đi, ba người biến mất tại chỗ.
Diễm Tâm Kim Cung.
Nơi đây dài rộng ba mươi dặm. Có nước có ruộng. Tầng mây là Hoàng Tuyền ma khí đen nhánh, biên giới là ngọn lửa đỏ rực. Dưới ánh sáng ngọn lửa tỏa ra, hai thân thể phập phồng quyến rũ có vẻ vô cùng dụ hoặc. Phụ nữ của Tu La nhất tộc có sức hấp dẫn kinh người. Diễm Trung Tiên trốn trong bóng tối nhìn, khuôn mặt đỏ bừng như đầu tóc và quần áo nàng.
Diễm Trung Tiên ôm một con thỏ tuyết trắng trong lòng, phỉ nhổ: “Vô sỉ, bại hoại, lần nào cũng thế này.”
Đúng lúc này, thỏ con trong lòng nàng đột nhiên nhảy xuống đất. Lập tức chạy tới chỗ Lục khiêm ở Diễm Tâm Kim Cung.
Thỏ ngọc đến bên mép giường, hóa thân thành thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi với đôi tai thỏ tuyết trắng. Nhàn nhạt cười một tiếng, lộ ra hai chiếc răng cửa cùng má lúm đồng tiền không quá sâu.
“Đại nhân, ta cũng muốn chơi trò chơi này, ngươi đã nói sẽ chơi với ta mà.”
Thỏ ngọc trừng lớn đôi mắt ngây thơ.
Lục Khiêm trên giường đã thu công xong xuôi, nửa thân dưới được chăn lông che kín, cả người cơ bắp kiên cố hữu lực.
Nghe thấy thỏ ngọc nói lời này. Lục khiêm liếc mắt đánh giá thỏ ngọc từ trên xuống dưới. Nghĩ thầm tiểu hài tử rốt cuộc đã trưởng thành rồi.
“Được thôi.”
“Thỏ con à, ngươi chạy đi đâu rồi?”
Diễm Trung Tiên xông vào, thấy dáng vẻ này của thỏ trắng, khuôn mặt ngay lập tức đỏ bừng, đỉnh đầu không ngừng bùng lên ngọn lửa.
“Đi mau, nơi này không phải chỗ chơi đâu.” Diễm Trung Tiên vội vàng tiến lên giữ chặt.
“Vậy ngươi ở lại cũng được mà.”
Một đôi bàn tay to lớn nắm cổ tay Diễm Trung Tiên. Cả cơ thể Diễm Trung Tiên lập tức nhũn ra.
“Cút ngay!” Giọng nói bé như muỗi kêu, ngay cả chính nàng cũng không nghe thấy. Một đêm này, lại có hai người trưởng thành.
Tây Na Ngọc quốc. 
Màn đêm buông xuống, Tinh Thần hiển hiện. Bên dưới bầu trời tối om, u lục quỷ sương mù không ngừng lan tỏa. Mười mấy đạo thân ảnh đi qua lớp quỷ sương. Cầm đầu chính là đầu trâu Nhĩ Cầm, là người trước mắt đảm nhiệm chức trách của thiện ác giám sát sứ. Nhiệm vụ của thiện ác giám sát sứ là ghi chép thiện ác.
Thiện giả sau khi chết có thể được kéo vào Âm Cảnh thiên cung nhậm chức, ác giả tích lũy đến mức độ nhất định, sẽ gọi tới quỷ hồn gõ cửa.
“Dừng lại!”
Nhĩ Cầm bỗng nhiên vẫy tay ra hiệu cho mọi người.
“Yên lặng hết cho lão tử!”
Nhĩ Cầm cẩn thận bước tới dưới tán cây.
Chít chít!
Bóng cây vèo vèo chấn động, một con sóc con màu nâu không biết từ đâu xông ra. Chít chít kêu bậy, thanh âm chói tai.  Nhĩ Cầm nghe say sưa ngon lành, phảng phất như có thể hiểu được ngôn ngữ của loài sóc. Một lát sau, Nhĩ Cầm viết nội dung vào vở.
“Năm thông đạo, Minh Thông đạo nhân, ngày hai mươi mốt tháng bảy huyết tế bảy người, ghi chép là bảy mạng, cộng tổng sáu mươi mạng, sau thu sẽ tróc nã.”
Thiên cung lấy mệnh nhận định một người làm việc ác. Nếu làm chuyện xấu có được một mạng. Thì chỉ có cái chết, mới có thể đền được một mạng. Nếu là một mạng trở xuống, vậy không cần chết nữa, chỉ cần chịu một ít tra tấn là được.
Như Minh Thông đạo nhân này phạm phải hơn sáu mươi mạng. Ngoài cái chết, linh hồn còn phải bị rút ra, nhận hết thảy tra tấn. Người càng ác thì càng phải chịu tra tấn nghiêm trọng.
Đương nhiên, Âm Cảnh thiên cung làm như vậy, cũng không phải để chúng rảnh rỗi không có chuyện gì làm. Thông qua tra tấn, những người này sinh ra oán niệm và linh lực, đó mới là nguồn động lực giúp bọn họ tu hành.
“Đi, tiếp tục đến nhà tiếp theo, trước Trung Nguyên ngày mười lăm tháng bảy, nếu gã vẫn chưa rửa sạch tội nghiệt, chúng ta sẽ phải bẩm báo cấp trên truy bắt gã.”
Nhĩ Cầm giải thích cho tiểu đệ thủ hạ bên cạnh. Đây đều là thiện ác giám sát ti mới gia nhập lần đầu tiên. Nhĩ Cầm sợ bọn họ không hiểu chuyện làm hỏng đại sự, liền tận tâm tận lực chỉ giáo .
Gã xuất thân thấp hèn, vất vả lắm mới bắt được cơ hội này, nào có thể dễ dàng từ bỏ được. Nghĩ đến đây, Nhĩ Cầm lại lần nữa đi về hướng khác.
Thiện ác giám sát sứ phụ trách tin tức trên sa bàn, tìm mục tiêu, ghi chép lại hành vi phạm tội của bọn họ. Mấy thứ này căn bản không thể làm giả được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận