Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Huyền Lão Hắc Đế, đứa trẻ tám tuổi

【VIP】 Huyền Lão Hắc Đế, đứa trẻ tám tuổi
 Hai người vừa nói vừa bay ra khỏi dãy núi. Dưới sự chỉ dẫn của Bá Tang, hai người tiến vào huyền nhai bên cạnh.
 Huyền nhai sâu thẳm, độ sâu phải tới vạn trượng, như nối liền xuống lòng đất.
 “Nơi này sao?” Lục Khiêm hỏi.
 “Đương nhiên không phải. Úc Tuyệt chi sơn không ở thế gian, ở giữa có núi đao biển lửa, móc sắt khói độc. Tu sĩ tầm thường cơ bản chẳng có cách nào vượt qua được, chúng ta sẽ cưỡi Trấn Mộ thú từ đây đi qua.”
 Vừa nói xong, Bá Tang tung lệnh bài ra. Lệnh bài lơ lửng giữa không trung, bộc phát xích mang.
 Gầm!
 Phía dưới truyền đến tiếng rống kinh thiên động địa.
 Rầm rầm rầm!
 Một loạt chấn động liên tiếp xảy ra. Chấn động càng lúc càng mạnh, tựa hồ có thứ gì đó đang tiếp cận.
 Ầm!
 Một trận bụi mù tản ra.
 Trước mặt là một con điểu thủ thụy thú. Đầu quạ đen mỏ dài, thân hổ báo, có vằn, móng động vật, ba ngón chân, lông chim như hắc thiết đổ bê-tông.
 “Đây là trấn mộ thú.”
 Hai người ngồi trên lưng trấn mộ thú. Trấn mộ thú lại lần nữa rống to một tiếng, bỗng nhảy vào vực sâu. 
 Không biết đã bay xuống bao lâu. Phía trước chợt tối sầm lại.
 Hai người tiến vào một mảnh thiên địa. Nơi đây mây đen giăng đầy, bầu trời hiện ra một loại sắc điệu âm u.
 Trước mặt ngọn núi cao vút. Hơn nửa ngọn núi đều giấu trong tầng mây. Sắc điệu âm lãnh khiến ngọn núi này có vẻ u ám nặng nề vô cùng, chỉ nhìn một cái thôi đã khiến người ta có cảm giác hậm hực. Chẳng trách ngọn núi này lại tên là Úc Tuyệt chi sơn.
 Bốn phía là vô số Âm binh thân cao ba trượng, đầu đội hắc bạch đấu lạp, đi đường vô thanh vô tức.
 Soạt!
 Một hàng quạ đen mắt đỏ bay qua. Hai người một đường lên núi. Trên đường đi có đi qua mấy trạm gác. Âm binh trông coi có cả hỏa nhân hồn thân dục hỏa, thiết chủy Thiên Cẩu, đầu trâu mặt ngựa và ác quỷ tóc vàng. Những thứ đó không phải Đạo binh bình thường, mà rõ ràng là yêu thú dị chủng.
 Lục Khiêm và Bá Tang tiến vào Thiên Điện.
 “Tiền bối chờ một lát, ta phải báo cáo với Bắc Đẩu đại nhân trước đã.” Bá Tang nhìn về phía Lục Khiêm.
 “Được.”
 Lục Khiêm quan sát bốn phía. Xét theo kiến trúc, lịch sử nơi đây đã lâu rồi, có rất nhiều Hoàng Tuyền Ác Quỷ Dạ Xoa, cùng với một ít dị chủng chỉ Âm phủ mới có.
 Đỉnh núi.
 Trường Nhạc Cung. Trong cung có hoàng kim điện. Trong điện đèn đuốc sáng trưng, dạ minh châu loá mắt. Dạ Xoa mặt xanh, đầu dê ngồi trên điện, Chính Thường đạo nhân. Pháp lực hùng hậu, sinh ra dị tượng.
 Sâu trong điện, một vóc dáng cao lớn ngồi đó. Cao ba trượng, xích trách xích y, mặt tựa mỹ ngọc, đầu dài ba thước, mắt lớn ba tấc, tai rộng bảy tấc, râu dài ba thước, tóc dài một trượng. Hô hấp thiên khí, nhả chi thành vân. Nhất cử nhất động đều tỏa ra ánh sáng huyền diệu.
 Vù vù!
 Thụy khí tường vân hội tụ trên đỉnh đầu. Người này chính là người được thế nhân xưng quỷ cao ngàn vạn trượng Huyền Lão Hắc Đế, ba vạn sáu nghìn Quỷ Thần chi chủ.
Lúc này, có người tiến đến bẩm báo, kề bên tai Huyền Lão Hắc Đế thấp giọng nói gì đó.
 “Cho vào!”
 Thanh âm Huyền Lão Hắc Đế vẫn trẻ, khác hẳn vẻ ngoài của lão.
 Chỉ chốc lát sau, một người trẻ tuổi và Bá Tang từ ngoài đại điện bước vào.
 Ánh mắt mọi người tập trung. Hoặc tò mò, hoặc tràn ngập ác ý, hoặc hứng thú thăm dò. Nếu là người bình thường chỉ sợ lúc này đã sợ vỡ mật đến nơi rồi.
 Lục Khiêm không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo. Trước khi tới đây hắn đại khái đã hiểu rõ rồi. Bên trong là năm Đấu Linh quân của Âm Cảnh thiên cung, ngũ phương hung thần, bát phương ác quỷ vân vân.
 “Ngươi chính là Lục Khiêm? Nhân vật như ngươi sao ta lại chưa từng nghe qua?”
 Phương Đồng đạo nhân mặt xanh bên cạnh nhìn qua. Mọi người gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Lục Khiêm.
 Không khí trầm mặc.
 Cách chủ vị không xa, dường như cũng có một ánh mắt tập trung nhìn hắn. Lục Khiêm biết nếu hắn không ứng đối chính xác, hôm nay rất có thể hắn sẽ phải chết ở đây.
 May thay hắn đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác rồi.
 “Tiền bối chưa từng nghe qua là chuyện rất bình thường, tại hạ đến từ thiên địa Thái Ảm vực xa xôi, có được Hoàng Tuyền đạo thống cũng là cơ duyên xảo hợp mà thôi.”
 Lục Khiêm ngược lại không hề giấu giếm, trung ương đại địa chắc chắn vẫn còn những địa phương xa xôi khác.
 Đối phương đang thử hắn, cố gắng chọn mấy sự thật không quan trọng lắm trả lời là được rồi.
 “Chớ có nói dối, Hoàng Khí Ôn Quỷ căn bản không có lục đạo kim luân thần thông, công pháp của ngươi từ đâu ra?”
 Phương Đồng đạo nhân nghiêm mặt. Sau lưng mơ hồ xuất hiện cự môn. Cửa đá đen nhánh sâu thẳm, ma khí Cửu U rét lạnh cực điểm tràn ra. Như có như không truyền đến tiếng vạn quỷ kêu rên.
 Bá Tang bên cạnh sợ tới mức quỳ rạp trên đất.
 “Đó là sự thật, nha bài là do ta nhặt được, Hoàng Tuyền đạo thống cũng vậy, không có nửa điểm nói dối.”
 Lục Khiêm mặt không đổi sắc.
 Phương Đồng đạo nhân thu hồi thần thông, cười ha ha, nói: “Ngươi không hề nói dối.”
 Xung quanh cũng vang lên tiếng cười khe khẽ, không có chút khí thế nghiêm túc nào như vừa rồi. Ánh mắt nhìn về phía Lục Khiêm cũng nhu hòa hơn một chút.
 Lúc này, trên điện chợt truyền đến tiếng ho nhẹ.
 Mọi người im lặng.
 “Vì sao ngươi lại gia nhập Thiên Cung? Mục đích ngươi tới đây là gì?”
 Ánh mắt Huyền Lão Hắc Đế tập trung nhìn hắn, Lục Khiêm lập tức cảm thấy áp lực như núi. Hắn chưa từng gặp ai có khí thế cường đại đến thế. Phảng phất như chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể giết người, kéo người vào Địa Ngục vô biên.
 “Tới tìm công pháp kế tiếp của Diêm La chân thân và phương pháp Chân Đan độ kiếp.”
 Lục Khiêm vừa nói xong, Huyền Lão Hắc Đế không nói gì nữa, mọi người cũng yên lặng không một tiếng động. Khiến Lục Khiêm cảm giác hình như hắn mới nói sai cái gì rồi thì phải.
Thật lâu sau, Huyền Lão Hắc Đế phát ra tiếng cười của một đứa trẻ bảy, tám tuổi. Chỉ thấy lão ôm bụng, cười lăn lộn trên đất. Một đại nam nhân lại lăn lộn trên đất, trông vô cùng buồn cười.
“Được rồi, không đùa ngươi nữa, nhìn ngươi sợ tới mức nào kìa. Ha ha ha! Hoan nghênh gia nhập Âm Cảnh thiên cung !”
……
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận