Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Triêu sinh mộ tử, Nữ thụ thần quả

【VIP】 Triêu sinh mộ tử, Nữ thụ thần quả
Vì để tránh nguy hiểm, Lục Khiêm quyết định đi bộ đến nơi ra đời.
Chín giờ sáng, tiểu nữ hài biến thành thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, mắt ngọc mày ngài, nhìn quanh rực rỡ. Làm cho người kinh ngạc chính là, quần áo trên người nàng cũng thay đổi theo, cũng không cần xấu hổ quần áo không vừa vặn.
Thiếu nữ thanh xuân hoạt bát, nhảy nhót ở trong rừng, thỉnh thoảng chộp tới một con côn trùng, trêu chọc nó trên lòng bàn tay, quấn lấy Lục Khiêm kể chuyện về những người bình thường. Nghe nói có người tốn mấy ngày thậm chí mấy chục ngày thời gian đi đường, thiếu nữ càng kinh ngạc nói không nên lời. Đột nhiên cảm giác được những người bình thường này thật đáng thương, bỏ ra thời gian mấy đời, chỉ dùng để đi đường.
Mười bảy mười tám tuổi chính là niên kỷ mới biết yêu, tướng mạo Lục Khiêm cũng không tệ, sau khi tu vi cao hình thành một thân thể hoàn mỹ, da như bạch ngọc, liếc nhìn lại cũng không giống phàm nhân.
Lại qua mấy khắc, thiếu nữ lại lớn lên mấy phần, không còn hoạt bát như ngày xưa, có thêm một tia thận trọng trang trọng. Lúc này, thiếu nữ sắc mặt đỏ bừng nhìn Lục Khiêm, tiếng như ruồi muỗi: “Đại ca ca, có thể cho ta một cái tên không, bây giờ ta còn chưa có tên.”
“Sinh ra trong ánh nắng ban mai, "Ánh nắng ban mai hàng sinh, vậy thì gọi là Thần Hy đi."
Lục Khiêm thuận miệng nói, không thấy được vẻ mặt muốn nói lại thôi của Thần Hy. tập tục của thế giới này là lấy một cái tên, đại biểu cho bằng lòng cưới người nào đó, đáng tiếc Lục Khiêm không hiểu phong tình, Thần Hi nhìn thấy như vậy cũng không nguyện ý nói thêm. Thực ra đã sớm đoán ra Lục Khiêm chính là người có thể sống mấy vạn năm kia trong miệng hắn. Mấy vạn năm quá dài, dài không thể nào tưởng tượng được. Thần Hy chỉ là chiếm một phần vạn thời gian của người ta.
Theo thời gian trôi qua, niên kỷ càng lúc càng lớn, hình dạng cũng dần dần trở nên già nua. Lục Khiêm cũng đặt tất cả những điều này trong mắt, cũng không ra tay can thiệp, tuổi thọ của các nàng thật sự là quá ngắn. Mà lại không có thần hồn, giống như là cái xác không hồn, cấu tạo thân thể hơi giống thực vật. Uống một chút hạt sương và phơi mặt trời đã đủ rồi, cũng không cần bài tiết gì. Bài tiết đối với bọn họ mà nói tối thiểu phải mất thời gian hơn nửa năm, thời gian này tiêu hao không nổi. Sinh tử đều có quy luật, tất cả đều là số mệnh đã định trước, chỉ có tu hành mới là nghịch thiên cải mệnh.
“Ở kia!”
Lúc này, Thần Hy đã dần dần già đi chỉ vào một cái cây ở phía xa. Cây này tán che mấy dặm, phiến lá có chút giống ngô đồng, màu sáng bạc, trên cành cây có một khuôn mặt nữ tử nhắm mắt, vỏ cây màu bạc nhẵn nhụi giống như là mỹ nhân băng cơ. Dưới cây ngồi tốp năm tốp ba mấy lão đầu, những người này cũng đều là đồng loại của Thần Hy.
Lúc này, mặt trời vừa lặn, các lão đầu nhao nhao chết đi.
“Ta phải đi rồi.”
Ánh mắt Thần Hy hiện lên vẻ lưu luyến vô hạn, thật muốn cùng hắn đợi một lát nữa, có lẽ loài trường sinh sống được dài hơn, là bởi vì muốn ở bên người mình yêu.
Nói xong, Thần Hy đột ngột mất.
Lục Khiêm dừng một chút, cuối cùng vẫn chôn thi thể, vừa mới tiến lên, thi thể của Thần Hy hóa thành huỳnh quang màu xanh lá đầy trời.
“Đi mạnh khỏe.”
Không phải Lục Khiêm không hiểu tâm ý của nàng, mà là giống loài khác biệt, ngăn cách quá lớn. Bọn chỉ mất một ngày từ khi sinh ra đến khi chết, yêu nhau đến kết hôn chỉ đơn giản mấy khắc đồng hồ. Quá ngắn, mấy khắc đồng hồ đối với Lục Khiêm chẳng qua chỉ là thời gian một ly trà, làm sao có thể tuỳ tiện sinh ra tình cảm, vừa thấy đã yêu cũng không nhanh như vậy, viết ở trong tiểu thuyết sẽ bị mắng.
Lục Khiêm tiếp cận cây bạc này, vì nó có khuôn mặt của một nữ nhân, nên gọi là Nữ thụ.
Mặt trời lặn xuống, tất cả mọi người trở về thiên địa. Nữ thụ kết từng trái cây trắng trắng mập mập. Có chút giống hình thức ban đầu của hài nhi, theo thời gian trôi qua, trái cây to đến mức giống hài nhi.
Lục Khiêm đi vào dưới cây, bỗng nhiên mặt người phía trên Nữ thụ mở mắt, con ngươi thẳng đứng màu xanh biếc oán độc nhìn Lục Khiêm.
“Cút! ! !”
Thanh âm hình thành sóng âm hữu hình, sắc bén như đao, đi đến đâu ngay cả tảng đá cũng bị cắt ra chỉnh tề. Cùng lúc đó, dưới mặt đất chui ra dây leo màu xanh biếc, cuốn chặt lấy hai chân Lục Khiêm.
Khóe miệng Lục Khiêm mỉm cười, bất động thanh sắc.
Đinh!
Sóng âm tới người, một chút tác dụng cũng không có. Dây leo lập tức bị lực lượng vô danh chấn thành mảnh vỡ.
Soạt!
Thân ảnh Lục Khiêm trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Nữ thụ, đầu ngón tay quanh quẩn một tia ma hỏa.
“Muốn chết hay là muốn sống?”
Nữ thụ lúc này đổi sắc mặt, gần như đồng thời thốt ra: “Đại nhân tha mạng, tiểu nữ tử phục.” Trả lời vô cùng dứt khoát, không có nửa điểm do dự.
“Ta hỏi, ngươi đáp.” Lục Khiêm nói.
Phía bên mình tình thế không ổn, đành phải lựa chọn nhận sợ. Tu vi của Nữ thụ coi như không tệ, ước chừng có trình độ Đạo Cơ. Cái này ở thế giới trung tâm chỉ là tu vi bình thường, nhưng ở thế giới này thì có vẻ tương đối hiếm có. Không có một chút tinh khí, các nàng làm như thế nào mà tu luyện tới trình độ này?
Đối mặt với nghi vấn của Lục Khiêm, Nữ thụ cười khổ nói: “Đều là do những đứa trẻ trên cây của ta mang đến, tinh khí sinh ra sau khi các nàng chết có thể cung cấp cho ta tu hành.”
Thì ra là thế, Lục Khiêm hơi hiểu ra. Lập tức tiến lên lấy xuống một Thụ Nhân quả. Bề ngoài của Thụ Nhân quả giống hài nhi như đúc, dứt bỏ hài nhi quả, thịt quả màu xanh lá là huyết nhục, còn rễ và gân là kinh mạch, mạch máu. Tựa như là một loại pháp trận thiên sinh địa thành, có thể hấp thu ánh sáng mặt trời chuyển hóa thành tinh khí nhỏ xíu. Nữ thụ chính là dựa vào loại phương thức này để tu hành.
Thảo nào Lý Độ cho rằng nơi này không có giá trị gì, nơi này ngay cả Nam Linh vực cũng không sánh bằng, Thiên Ma cũng khinh thường loại sinh linh không có linh hồn vô tình này. Chúng sinh có tình cảm mới là thứ yêu thích nhất của Thiên Ma.
“Vô vị. . .”
Nơi này quá vô vị, mặc dù đồ tốt cũng có rất nhiều, nhưng đây là vực ngoại. Pháp trận duy trì một ngày cần ít nhất mấy chục vạn Pháp Tiền, mở ra một lần tiêu hao một Tinh Thần Ngọc Tiết. Chi phí một năm đã hơn hai trăm triệu. Nơi này không có thứ gì có giá trị hai trăm triệu.
Lục Khiêm nếm thử một miếng Thụ Nhân quả, trái cây này có vị không gì sánh bằng, cả người dường như cũng muốn thăng hoa. Từ bên trong ra ngoài, phảng phất được rửa sạch một lần.
“Ừm?” Lục Khiêm quan sát tỉ mỉ, thứ đồ chơi này dường như có công hiệu thuần Hóa Huyết mạch, sạch sẽ tâm linh. Đối với tu sĩ Luyện Thể thường xuyên bị huyết mạch ảnh hưởng mà nói quả thực là thần vật.
Nghĩ tới đây, Lục Khiêm ăn hết nó trong hai ba lần.
“Còn có thể kéo dài tuổi thọ sao? Lần này không lỗ.” Lục Khiêm có chút kinh ngạc, nhìn về phía Nữ thụ: "Còn có bao nhiêu cây như ngươi?”
“Không có, toàn bộ thế giới chỉ còn lại gốc cây duy nhất là ta, tinh khí hoàn toàn biến mất, ta cũng chèo chống không được bao lâu."
Nghĩ tới đây, Nữ thụ cẩn thận nghiêm túc nói: “Đại nhân muốn ăn thì ăn, nhưng. . . Có thể giữ lại cho tiểu nữ tử một chút không?”
Cũng không đủ tinh khí chèo chống, nàng cũng sẽ giống đồng loại khác chậm rãi khô héo tử vong.
“Ngươi muốn tinh khí để sinh trưởng?” Lục Khiêm không nói tiếp, mà là hỏi thăm.
“Ừm, tinh khí đầy đủ, trên lý luận có thể sinh trưởng đến xâm chiếm thế giới.”
“Được, ta cho ngươi tinh khí, sau này ngươi thay ta sản xuất trái cây.”
Nói xong, Lục Khiêm buông ra lĩnh vực. Bầu trời đen như mực, một vầng trăng sáng treo cao, phía dưới có Ám Kim Đế Long.
Xoạt!
Tinh khí vô tận bị lĩnh vực hấp thu đến, tràn ngập toàn bộ không gian.
“Ặc? Tinh khí!” Khuôn mặt nữ nhân trên cành cây vô cùng vui mừng, điên cuồng hấp thu tinh khí.
Răng rắc răng rắc!
Cây cối cất cao, mọc ra Thụ Nhân quả tăng gấp mười lần, khoảng chừng mấy ngàn quả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận