Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Đông Hải Âm Ti, Minh Thần Điện Chủ(2)

【VIP】 Đông Hải Âm Ti, Minh Thần Điện Chủ(2)
Lục Khiêm ngồi xếp bằng ở dưới bảo đăng, hai mắt giống như khép hờ, mặt nạ màu xám không có đồ án che khuất khuôn mặt của hắn, không thấy rõ biểu tình cụ thể, thần bí khó lường, tựa như Quỷ Thần chi chủ.
Lục Khiêm đứng ở trước mặt năm quái vật khổng lồ.
Bát Tí Quỷ Vương, Ngư Thủ Quỷ Vương, Xích Phát Quỷ Vương, Bức Dực Quỷ Vương, Bát Kỳ Xà Thủ nhân thân Quỷ Vương.
Cuối cùng là hai quỷ vương theo thứ tự là Hống Phong và Phích Lịch, Lục Khiêm hao tốn tốt một phen công phu, mới có thể bắt được hai gia hỏa này.
Bây giờ ngũ đại Động Chân Quỷ Vương tề tụ, lại thêm Thái Bạch Sát Trận, Âm Dương cảnh tới cũng không chiếm được lợi thế.
Năm Đại Quỷ Vương quy vị, Lục Khiêm lại đang suy nghĩ sắp xếp bọn hắn thế nào.
Những người này có thể tính là phân thân của mình.
Loại phân thân này không có bao nhiêu linh trí, không đảm nhiệm được công việc của các đại cung chủ, dùng làm đại tướng công kích lược trận ngược thì không tệ.
Nghĩ tới đây, nội tâm Lục Khiêm đã có quyết định.
Đó chính là hoàn toàn nắm lấy Đông Hải trước, triệt để chuyển hóa nơi đây thành địa bàn của mình, cứ như vậy, Tiên Thiên Kiến Mộc Chủng sẽ tăng trưởng mấy phần, các Quỷ Vương thôn phệ quỷ quái khác, thực lực sẽ càng mạnh.
"Yêu Nguyệt, Tập Nguyệt!"
Lục Khiêm nhìn về phía Phong Đô Sơn ở sau lưng, gọi tên hai nữ.
Chỉ chốc lát, hai người xuất hiện ở trước mặt Lục Khiêm.
"Lão gia."
"Các ngươi đi theo Quỷ Vương càn quét Đông Hải, trên đường cẩn thận."
Bây giờ hai người đều lĩnh ngộ Nguyên Thần đạo quả, lực lượng hợp thể tương đương với Nguyên Thần đỉnh phong , hạng người bình thường không đến gần được thân, tự vệ là đủ.
Hơn nữa Tu La sát đạo muốn đột phá, nhất định phải trải qua giết chóc số lượng lớn, không có giết chóc không cách nào tiến bộ, Lục Khiêm làm như này cũng là đang rèn luyện các nàng.
"Vâng."
Hai người Yêu Nguyệt lui ra, mang theo tứ phương Quỷ Thần ầm ầm xuất phát, càn quét tất cả quỷ quật Đông Hải.
Ngược lại là Lục Khiêm nhàn rỗi.
Thiên Tôn giúp hắn giết hết minh hữu của Vạn Tiên quần đảo, hiện tại không cần lo lắng bại lộ thân phận, tiếp theo là an tâm công thành đoạt đất là được.
Đúng lúc này, trong lòng Lục Khiêm hơi động, lấy ra Hoàng Tuyền ngọc ấn trong ngực.
Lúc này ngọc ấn đang nhấp nháy lóe sáng, cầm lên xem xét, đúng là gia hỏa Phàn Khôi truyền tin tức đến.
Gia hỏa này biết Đại Hạo và Đại Càn khai chiến, lập tức không kịp chờ được thúc giục Lục Khiêm chuẩn bị hành động, cách ấn phù, Lục Khiêm cũng có thể cảm giác được nội tâm vội vàng của gia hỏa này.
"Tại hạ đã ở Đại Càn giới, chiến cuộc nguy cấp, ốc còn không mang nổi mình ốc, sao Ti Chủ không tới cùng bàn đại sự?"
Lục Khiêm viết xuống một nhóm tin tức truyền đi qua.
Chỉ chốc lát sau, ngọc phù lại lóe lên hồng quang, Lục Khiêm cầm lấy xem xét, quả nhiên không ngoài dự liệu, gia hỏa Phàn Khôi này lại tìm cớ.
"Ngươi ẩn núp trước đã, mấy ngày nữa phó điện chủ sẽ đi qua, bản tọa phải chiêu đãi một hai, tạm thời không thoát thân ra được, ngươi mới vào Âm Ti, phải tôi luyện nhiều hơn, trở về bản tọa sẽ phong ngươi là Án Thủ."
Phàn Khôi lại tìm cớ mới, vẫn quen vẽ bánh cho ngươi xem.
Lục Khiêm cũng không quá tin tưởng lời nói này của hắn, vị trí Án Thủ cũng không quá khó, hắn muốn tìm một cái địa vị cao một chút, có thể tiếp cận chức vị tổng bộ Hoàng Tuyền.
Ngược lại cảm thấy tương đối hứng thú đối với chức vị của Phàn Khôi, nếu tự mình làm thì tốt.
Một bên khác, Hoàng Tuyền Âm Ti.
Sáu tòa cung điện trên không, một cỗ chiến xa bằng đồng thau gồm tám con ngựa đen như mực lôi kéo, đạp lên vân vụ u lục mà tới.
Soạt!
Xe ngựa dừng lại phía trên bầu trời, một thanh niên hình dạng tuấn mỹ, mọc ra song đồng một đen một trắng, hắc dương giác chậm rãi từ xe ngựa bước xuống.
Khí chất người này âm trầm, một bộ người sống chớ lại gần, ác quỷ Âm Ti vốn xoay quanh trên bầu trời, thường ngày vừa nhìn thấy người sống sẽ lập tức nhào lên.
Hiện tại nhìn thấy người này, lập tức nhanh chóng thoát đi, giống như chậm một bước sẽ bị người ăn vậy.
"Điện chủ đại nhân!"
Soạt!
Dạ Xoa Quỷ Phàn Khôi hấp tấp bay tới, trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt, bái lạy thật sâu, vẻ mặt này chưa hề xuất hiện ở trước mặt những người khác.
Đây là điện chủ Luân Chuyển Đại Vương chưởng quản Túc Anh Giới, cũng là Minh Thần Điện Chủ phía trên Phàn Khôi.
Minh Thần Điện Chủ quét nhìn Phàn Khôi một chút, hiển nhiên không quá thích thú với dáng vẻ này của hắn, nhàn nhạt nói:
"Nghe nói ngươi tấn công một giới? Một mình ngươi làm sao?"
"Chính là tại hạ."
Phàn Khôi đưa lên một quyển địa đồ, nói đơn giản về tiền căn hậu quả một chút, đồng thời tóm tắt công lao của Lục Khiêm.
Hoàng Tuyền thưởng phạt rõ ràng, tư chất Lục Khiêm rất tốt, lại là công thần chủ yếu, ngộ nhỡ bị Minh Thần Điện Chủ thưởng thức, nói không chừng sẽ có thể thăng tiến đi lên.
Minh Thần Điện Chủ nhìn thoáng qua một lần, gương mặt băng lãnh lộ ra ý cười, khẽ gật đầu, nói:
"Không tệ, ngươi đã có phần năng lực này, chức vị phó điện chủ vẫn còn thiếu, ngươi rất có cơ hội."
"Đa tạ điện chủ!"
Rốt cục Phàn Khôi Phán Quan cũng nghe được tin tức mình muốn, trên mặt hưng phấn đến mức sắp không khống chế nổi.
Rốt cục cũng có thể kéo ra khoảng cách với gia hỏa Thành Hoàng kia, chờ tới khi làm phó điện chủ, phải giáo huấn hắn một trận trước mới được, báo mối thù một tiễn.
Thế nhưng, nghĩ tới đây, trong lòng tỉnh táo lại, mọi chuyện còn chưa ra gì, còn không phải thời điểm gấp gáp.
Hiện tại lỗ thủng lớn nhất là Lục Khiêm, Minh Thần Điện Chủ làm người rất giảng quy củ, ngộ nhỡ phát hiện bí mật của mình, dưới cơn giận dữ, không chỉ không lấy được chức quan, ngược lại sẽ bị lột đến cùng, chuyện này có chút khó chịu.
Cho nên Phàn Khôi Phán Quan dự định thừa dịp này, đặt Lục Khiêm ở Đại Càn, tốt nhất để người Đại Càn giết chết.
Không giết chết ít nhất cũng phải kéo một đoạn thời gian, chờ ván đã đóng thuyền về, lại tăng cho hắn một nhiệm vụ đặc biệt khó cũng được.
Phàn Khôi cũng không hề động sát tâm, loại tiểu nhân vật như Lục Khiêm này hắn còn không để ở trong lòng, mặc dù tư chất không tệ, nhưng so sánh tiền đồ, không có quá nhiều ý nghĩa.
"Ừm."
Minh Thần Điện Chủ khẽ gật đầu:
“Vậy bản tọa đi trước, báo công lao ngươi lên."
"Điện chủ không ở lại ngồi một chút sao? Tiểu nhân đã chuẩn bị yến hội."
Phàn Khôi nói.
"Không cần, ta còn có công vụ phải xử lý."
Minh Thần Điện Chủ cũng không đợi Phàn Khôi nói hết lời, đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại Phàn Khôi đứng ngây ngốc không biết làm gì.
Phàn Khôi nhìn thấy Minh Thần Điện Chủ đi xa, vội vàng lấy ra ngọc phù đưa tin cho Lục Khiêm, cho nên mới có một màn vừa rồi.
. . .
Ba ngày sau.
Phong Đô Sơn.
Lục Khiêm ngồi ở trong đại điện, nhíu mày, nhìn qua cây giống trong lòng bàn tay.
Sau khi chiếm cứ toàn bộ Đông Hải, Tiên Thiên Kiến Mộc đã biến thành dáng vẻ hiện tại, hạt giống hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một cây non.
Tạch tạch tạch. . .
Cây giống không ngừng sinh trưởng, biến thành một cây nhỏ dài tám thước.
Thân cây thẳng tắp, chỉ có trên đỉnh mọc ra lá cây hơi dài một chút, bỏ qua điểm ấy, nhìn nó giống như một cây gậy.
Lục Khiêm cầm cây gậy ở trong tay, nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt đất.
Răng rắc!
Một cái khe từ chân kéo dài ra bên ngoài ngàn trượng, khe hở tĩnh mịch, tối thiểu cũng trên trăm trượng.
"Chuyện này. . ."
Lục Khiêm trợn mắt há hốc mồm, cái này cũng có thể sử dụng làm pháp bảo sao?
Dường như uy lực cũng không tệ, dù sao cũng bổ sung thêm động thiên chi lực, so với huyễn hình pháp bảo vượt qua một lần thiên kiếp còn mạnh hơn rất nhiều, bề ngoài tầm thường không có gì lạ, dùng để lừa người không còn gì tốt hơn.
Xoạt!
Thái Bạch Tuyệt Quang Trận lung lay một cái, sát khí tứ tán ra như cá, một thân ảnh cầm trận pháp ngọc phù trong tay phá không mà tới.
Đây là một bộ cương thi, khuôn mặt lam điện trải rộng vết thương, hai cái răng nanh gãy mất hơn phân nửa.
Ầm!
Cương thi nện thẳng xuống đất, bắn lên một đám bụi đất.
"Đại vương, không xong. Nhóm cung chủ bị người vây công!"
"Ồ? Là Quỷ Vương phương nào?"
"Là người Đại Càn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận