Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Thủy Tinh pháp y, lao nguyệt truyền thuyết(1)

【VIP】 Thủy Tinh pháp y, lao nguyệt truyền thuyết(1)
Giới hạn cao nhất mỗi tầng Thần Tướng Hiện Hình Phù tăng thêm ba trăm người, tiếp tục đề cao một tầng nữa chính là một ngàn hai trăm Đạo binh.
Không gian bên trong Diễm Tâm Kim Cung, cũng theo cấm chế gia tăng mà gia tăng, nông sâu tương đương với một cái động thiên cỡ nhỏ.
“Làm rất tốt, không thiếu chỗ tốt cho ngươi đâu.”
Lục Khiêm cười nói.
Hắn cũng không làm gì nhiều, chỉ chỉnh hợp lại toàn bộ tài nguyên vốn có, đặt tất cả sản nghiệp ngầm trước kia ra bên ngoài. Vừa thuận tiện quản lý mà lại có thể quang minh chính đại thu phí.
“Đúng rồi đại nhân, Hổ Bí tướng quân tới tìm ngài báo cáo tung tích Truy Nguyệt đạo nhân.”
Bỗng nhiên Lý Tín mở miệng.
“Ồ?”
Trong lòng Lục Khiêm hơi động, ra hiệu người không phận sự rút lui.
“Ngươi nói có tin tức Truy Nguyệt đạo nhân?”
Nội tâm nói không kích động là giả. Ròng rã một năm, nửa năm trước Long Châu đã không thể hấp thu được. Rõ ràng có bảo sơn treo ở giữa không trung Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ, nhưng không cách nào đào móc được, quả thực khiến cho người ta có chút khó chịu. Đạo hạnh tự thân cũng dừng lại ở khoảng chín mươi năm. Tốc độ hai loại thần thông Đại Giải Thoát Luân và Giao Long Đại Thủ Ấn, đột phá đến đại thành cũng chậm đi rất nhiều.
Mặc dù có Hoàng Tuyền đại đan, lại thêm Đại Giải Thoát Luân, tốc độ tu luyện gấp đôi người khác. Thì ít nhất cũng cần hơn một trăm năm, mới có khả năng nắm giữ năm trăm năm đạo hạnh.
Đây là dưới tình huống ngày ngày khổ tu. Cho nên Long Châu là lựa chọn tốt nhất để tăng trưởng tu vi.
“Đúng vậy, ở phía tây Bích Lạc thành sáu ngàn dặm, Hổ Bí tướng quân phát hiện truyền thuyết tương tự ngay tại chỗ đó.”
Lý Tín nói. Vừa dứt lời, Lục Khiêm liền bước lên trận pháp. Một giây sau, thân ảnh xuất hiện ở Bích Lạc thành. Đại hán mạnh mẽ thân cao chín thước bị dọa cho giật mình, sau khi nhìn thấy là Lục Khiêm mới yên lòng.
“Nói lại một chút tin tức ngươi nghe được.”
Lục Khiêm ngồi xuống, tiện tay rót cho mình một chén trà.
“Ngài nói Truy Nguyệt đạo nhân, ta đã nghe qua truyền thuyết tương tự ở một vùng phía tây.”
Không phải Tạc Nguyệt Nhân như trong tưởng tượng của Lục Khiêm, mà là một Lao Nguyệt Nhân phiên bản khác.
Truyền thuyết nói trước kia có một vị Lao Nguyệt đạo nhân, không ăn khói lửa nhân gian, chỉ ăn trăng trong nước.
Mỗi khi trăng tròn, Lao Nguyệt đạo nhân sẽ đứng trước một cái giếng cổ, dùng chậu mò ánh trăng trong nước lên. Mặt trăng trong chậu hóa thành hạt gạo óng ánh. Ăn Nguyệt Mễ có thể trường sinh. Lao Nguyệt đạo nhân sinh sống một đoạn thời gian. Trong đêm trăng tròn cuối cùng liền bay trên trời thành tiên.
Nguồn gốc truyền thuyết không đủ khảo chứng. Mấu chốt là ở chỗ kia.
“Ngươi mang theo mấy người, đi qua tìm tòi thực hư.”
Hổ Bí lang tướng đi xuống sắp xếp người.
Nửa canh giờ sau. Hai chiếc xe ngựa dừng ở trước cổng chính phủ đệ. Xích Mục Hắc Tông Mã cao lớn lôi kéo xe ngựa. Lần này xuất hành, Lục Khiêm cần điệu thấp nên chỉ có thể lựa chọn những yêu thú dị chủng giống ngựa này.
Bốn tên Giáo úy thân mang Thôn Kim khải mặt thú, khoác áo choàng đỏ chót bảo vệ xung quanh xe ngựa. Sau lưng còn có Đạo binh Ngưu Đầu Mã Diện mặc áo choàng. Một đoàn chừng năm sáu mươi người.
Từng tên cao lớn uy mãnh, đằng đằng sát khí. Nhất là đại hán râu quai nón đánh xe, sát khí gần như sắp tràn ra ngoài.
Rầm rầm!
Tiếng vó ngựa gấp gáp, đạp trên phong trần, biến mất ở cuối đường. Tốc độ đám người cực nhanh, trên đường đi qua mấy cái tiểu quốc. Sau khi bái kiến mấy vị tu sĩ lâu năm ở đó, manh mối cũng dần dần rõ ràng, nói chung là có đầu mối. Mục tiêu khóa chặt ở mấy cái quốc gia có lịch sử lâu đời như Hứa quốc, Trạch quốc, Lâm quốc.
Trùng hợp chính là, mấy cái quốc gia này cũng ở gần bờ biển.
Màn đêm hạ xuống, tinh không trong vắt như rửa. Một đoàn xe xuyên qua rừng rậm. Bình thường thương đội cũng không dám tuỳ tiện xuất hành ban đêm, nhưng đám người này lại không kiêng nể gì cả. Gặp phải cường đạo không có mắt chặn đường, thì trực tiếp đánh ra một đạo pháp thuật, cho tất cả hồn phi phách tán tại chỗ, ngay cả bụi cũng không còn.
Ở gần quan đạo.
Đêm khuya quan đạo không một bóng người.
Oanh!
Điện quang uốn lượn vặn vẹo. Cùng lúc đó mưa to hạ xuống. Tiếng sấm rền vang.
“Chờ chút!”
Lúc này, Lục Khiêm nói đội xe dừng lại, vén rèm cửa lên. Nhìn bầu trời xa xa, bắt đầu bấm ấn quyết Tiểu Lục Nhâm. Mặc dù Tiểu Lục Nhâm suy tính sự vật mơ hồ, phần lớn chỉ có thể đoán cát hung, có thể nói là gân gà. Nhưng dùng để tìm người tìm vật lại cực kỳ tốt. Sở dĩ nhanh như vậy đã tìm ra manh mối, chính là vì may mắn có Tiểu Lục Nhâm.
“Gặp chuyện tại phương bắc. . .”
Lục Khiêm nhìn qua xe ngựa về phía sau lưng.
“Đi, quay đầu.”
. . .
Oanh!
Lôi điện vạch phá bầu trời, bạch quang nhợt nhạt chiếu rọi đại địa. Mưa to như trút nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận