Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Thái Dịch Hỗn Nguyên Thiên Ma Chân Lục(2)

【VIP】 Thái Dịch Hỗn Nguyên Thiên Ma Chân Lục(2)
Ánh mắt Kiếm Chủ khôi phục thanh tĩnh, khóe miệng mang theo vẻ mỉm cười.
Nói xong, ngẩng đầu nhìn Tương Liễu.
“Giang Minh sư đệ, nhiều năm trôi qua ngươi vẫn ngây thơ như thế, ta đã làm những việc này, nội tâm còn có áy náy hay sao?”
“Cái này. . .”
Thân thể Kiếm Chủ tróc ra như túi da, Tương Liễu nhìn thấy hình dạng người này, lập tức ngây ngẩn cả người tại chỗ.
Người này mày kiếm mắt sáng, dáng người thẳng tắp. Toàn thân áo trắng khí chất như tiên.
Không ngờ hình dạng lại giống hắn như đúc. Chỉ sợ những người ở đây, cũng tìm không ra được một tia khác biệt. Khác biệt duy nhất là khí chất Tương Liễu âm trầm, mà Kiếm Chủ thì quang minh chính đại.
“Không ngờ ngươi lại chiếm nhục thân của ta!” 
Tương Liễu la lên thất thanh. Không trách được mình tìm kiếm mấy trăm năm, tìm rất nhiều bảo dược tái tạo nhục thân, nhưng từ đầu đến cuối không cách nào phục hồi nhục thân. Hóa ra là gia hỏa này đã đoạt được nhục thân của hắn. Không trách được mấy trăm năm qua đều lấy bộ mặt lão nhân gặp người.
“Tiên Thiên Canh Kim Kiếm Thể, thử hỏi ai thấy mà không thèm. Xem Huyền Vũ Trụ của sư huynh đây.”
Xoạt!
Một đạo bạch mang sáng chói che mất u lục kiếm khí, cùng bí phong trên bầu trời rủ xuống.
Vũ trụ huyền diệu, khai thiên tích địa, trảm trừ kiếp lực.
Kiếm Chủ lấy ra tu vi chân chính, cũng là một đạo lực lượng cuối cùng.
Nếu như thành công, đại biểu thành công vượt qua lần thiên kiếp này. Nếu như không thành công, như vậy chỉ có thể thân tử đạo tiêu.
Oanh!

Hai mắt Lục Khiêm đen như mực, phun ra một ngụm hắc khí. Trong hắc khí lơ lửng một cái Chân Lục đen như mực.
Lúc này cái Chân Lục kia đã bị kim quang Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều áp chế.
“Đây là Thiên Ma Chân Lục, không trách được bị trấn áp ở chỗ này.”
Diễm Trung Tiên hoảng sợ nói.
Tên đầy đủ của Thiên Ma Chân Lục là Thái Dịch Hỗn Nguyên Thiên Ma Chân Lục.
Bởi vì tính chất cổ quái, người bình thường không thể nắm giữ.
“Thì ra là thế.” 
Lục Khiêm nghĩ thầm.
Nếu không phải mình có Thanh Tâm Chú, chỉ sợ thật sự bị mắc lừa.
Lúc này, đại địa chấn động.
“Cần phải đi thôi.” 
Lục Khiêm nhìn Xích Âm.
Hai người đi ra cái tiểu thế giới này, sau đó thông qua hỏa diễm rời đi.
Oanh!
Tầng tầng lớp lớp kiếm khí phá hủy ngọn núi, mặt đất trong chu vi trăm dặm bị lột một tầng.
Kiếm khí giống như hồ nước, sóng nước lấp loáng, lộng lẫy mà nguy hiểm.
Dưới công kích cường đại của Kiếm Chủ, Tương Liễu biến mất vô tung vô ảnh.
Sau khi dùng ra một chiêu này, khuôn mặt Kiếm Chủ có chút tái nhợt, một đạo hắc quang từ mi tâm bắn ra, giống như dòng nước chảy khắp toàn thân. Dáng vẻ lại biến thành hình thái lão đầu.
“Mệnh cũng thật là cứng, như vậy cũng không chết được.” 
Kiếm Chủ thầm nghĩ trong lòng.
Kiếm Chủ nhắm hai mắt, quan sát bên trong thân thể.
Huyệt thiên trung có một chỗ không gian hỗn độn đen như mực. Trong không gian lơ lửng một cái Kiếm Hoàn phát ra bạch quang.
Đây là một thân đạo hạnh kiếm đạo của Kiếm Chủ biến thành chín thanh Trảm Kiếp Kiếm Thai.
Kiếm thai và Kim Đan Luyện Khí, đều là kết tinh khi đạo hạnh tới trình độ nhất định mới có.
Hư Đan không có cái gọi là Kim Đan, chỉ là một loại trạng thái đạo hạnh ngàn năm viên mãn. Không phải là Đạo Cơ, cũng không phải Đan Kiếp chân chính
Chính viên Kim Đan đạo hạnh viên mãn này, mới là thể hiện trực tiếp nhất chênh lệch giữa Chân Đan và Hư Đan.
“Đáng tiếc không có độ được Phong kiếp. . .” 
Kiếm Chủ cảm thán nói.
Cuối cùng lão vẫn mạnh mẽ vượt qua một đạo thiên kiếp.
Nhưng trước đó gần như đều lấy thủ pháp vượt qua thiên kiếp, cho nên cũng không tính là độ kiếp thành công.
Nghe nói độ kiếp thành công, chất lượng kiếm thai và đạo hạnh đều sẽ phóng đại một tầng.
“Vẫn còn một ngàn năm thời gian.” 
Kiếm Chủ nghĩ thầm. Lão lại nhớ tới Lục Khiêm. Trước kia nghĩ đến sau khi độ kiếp thành công, sẽ dùng thủ đoạn bắt người này giao ra quyền hạn Địa khí đại trận. Hiện tại lại có chút sợ ném chuột vỡ bình, lão vẫn còn một ngàn năm để sống. Ngộ nhỡ Lục Khiêm cá chết lưới rách, hủy đi địa khí đại trận.
Đến lúc đó Nam Linh Vực biến thành một mảnh tử địa, chìm xuống đáy biển.
Cho dù sống sót trong trầm luân, Kiếm Chủ cũng không cho rằng mình có thể dựa vào mấy hòn đảo là có thể sống tiếp.
Tâm tính của lão bây giờ không khác ba Đạo Chủ Yêu tộc trước đây lắm.
Thời điểm tuổi thọ con người còn rất ngắn, sẽ có thể nhấc lên mạo hiểm đi làm một số việc. Bây giờ tuổi thọ lớn, lại sợ đầu sợ đuôi.
Kiếm Chủ vừa nghĩ, vừa đi ra khỏi bụi mù. Đám người Trảm Kiếp Bảo Uyển lập tức vây quanh.
“Kiếm Chủ, Tàng Thư các và thương khố bị cướp sạch rồi.” 
Khúc Tố Anh nói.
Bọn họ không biết bên trong Huyền Vũ Trụ phát sinh chuyện gì, cho nên trong con mắt của bọn họ Kiếm Chủ vẫn là chưởng môn đáng kính kia.
“Không sao, lão phu đã thành công tích kiếp, thông báo chư vị Nhân tộc đến đây thương thảo công việc liên minh.”
Nói xong, Kiếm Chủ nhìn về phía trước, lời nói ý vị sâu xa: 
“Nhân tộc không thể tiếp tục năm bè bảy mảng nữa, nhất định phải hợp nhất tất cả lực lượng, toàn diện đối kháng Yêu tộc, như thế mới có một chút hi vọng sống.”
Hai tộc ký kết khế ước hòa bình ba mươi năm.
Mặc dù có khế ước hạn chế, nhưng đối với Chân Đan mà nói, tốn chút đại giới giải trừ khế ước quá dễ dàng, quả thực chỉ là một tờ giấy lộn.
“Vâng!”
Đám người lui ra.

Cửu Tiêu Đạo Minh, Diễm Tâm Kim Cung. Trên tay Lục Khiêm lơ lửng một cái ngọc bài phát ra hắc khí thăm thẳm. Cỗ lực lượng này khiến Lục Khiêm nhớ tới Ma La. Ma La cho mình cảm giác cũng là như thế. Chữ nghĩa trên bùa chú có khác biệt rất lớn so với trước đó. Không phải phù lục, cũng không phải yêu văn, càng không phải là Hoàng Tuyền âm triện. Mà là một loại chữ đen như mực, phù lục tùy tâm biến ảo. Người có tâm trí không kiên định, chỉ sợ vừa thấy phù lục này, sẽ bị mất phương hướng ngay tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận