Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Đại Tai Càn Nguyên, sinh nhật của quốc chủ(2)

【VIP】 Đại Tai Càn Nguyên, sinh nhật của quốc chủ(2)
Quốc hiệu là Tề, niên hiệu Thánh Đức, La Vân xưng là Thánh Đức Hoàng đế. Đến lúc này, La Vân có Thiên Tử kiếm, đi sau nhưng lại đến trước.
Hành vi phô trương này của La Vân đã khơi dậy sự chán ghét của Nhân tộc. Ngoại trừ lãnh thổ của Tề quốc, tại những nơi khác có thể nói là tiếng xấu, mơ hồ có danh hiệu phản tặc. 
Thế lực của Tề quốc ngoại trừ Yêu tộc thì chính là tán tu bàng môn, càng làm ác cảm của mọi người sâu hơn. 
Biên giới Tề quốc, La Vân đang ngự giá thân chinh nhìn thấy thành trì bị chiến hỏa hoành hành, với dân số một phần mười, trong lòng chua xót không sao tả xiết. 
“Bệ hạ không cần thương tổn tinh thần, Vương Đạo Nhạc Thổ cuối cùng sẽ có một ngày sẽ tới."
"Ta sai rồi sao?" La Vân tự lẩm bẩm.
“Không, không thể tránh khỏi sự xâm lược của Yêu tộc. Nếu không có bệ hạ, e rằng Nhân tộc ngay cả một chút người này cũng không có, bách tính rất cảm kích bệ hạ.”
Tướng quân khoác bạch bào đứng sau lưng là huynh đệ năm xưa đã theo y từ trên núi xuống. Người ngoài đều đổ lỗi Yêu tộc xâm lược lên đầu La Vân. Trên thực tế, Yêu tộc vẫn sẽ luôn xâm lược, La đại ca ngược lại là công thần. Nếu không có sự bảo vệ của y, mười triệu người của Tề quốc có thể đã trở thành thức ăn cho yêu quái.
“Báo! Lại có yêu quái ăn thịt người ngoài đường, mười lăm hộ đã chết cả gia đình, yêu quái hiện đã bị Đại tướng quân bắt tại chỗ. Xin bệ hạ xử lý.” 
“Đúng rồi, yêu quái là Đà Long Yêu tộc.”
Trong mắt La Vân loé lên sát ý mạnh mẽ, nhưng cuối cùng vẫn thở dài một hơi nặng nề, nói: “Áp giải đến Yêu tháp chín tầng, để Yêu tộc xử lý đi.”
Yêu tộc bình thường bọn họ có thể tự xử lý, một số quý tộc trong Yêu tộc không thể đắc tội, chỉ có thể để chính người của hắn xử lý. Nhưng có bao nhiêu người vì nhân loại mà trừng phạt người cùng tộc đây, cuối cùng chỉ làm dáng một chút thôi.
Diễm Tâm Kim Cung.
Lục Khiêm bước ra từ bên trong, đến đại điện Phong Đô thành. 
Hoàng Tuyền Kinh Đồ Diêm La chân thân ( Đạo Cơ hậu kỳ: 49001/70000)
Đại Vô Sinh Luân (đại thành: 2157/5000)
Sau một khoảng thời gian tu hành, Đại Vô Sinh Luân thành công đột phá đại thành, mở khóa tất cả bảy chiêu thức, độ thuần thục của Diêm La chân thân đã hơn phân nửa. 
Lục Khiêm tính toán Đạo hạnh của mình một chút. Đạo Cơ hậu kỳ đạo hạnh cơ bản là tám trăm năm, cộng thêm bốn vạn độ thuần thục của cái này, tổng cộng chín trăm ba mươi tư năm đạo hạnh. Bây giờ có thể được gọi là cao thủ Đạo Cơ đỉnh phong. Cộng thêm hai kiện Kim Cương mãn tầng là Vạn Long Ngọc Tỷ và Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều, cùng với Nguyên Linh pháp bảo Đỗng Sát Thần Nhãn. Về cơ bản, có sức mạnh của Hư Đan, đánh bại Hư Đan không thành vấn đề lớn. 
Mấy lá thư xuất hiện trong tay Lục Khiêm. Là Dạ Thi Sơn Vương gửi tới, Yêu Tộc xâm lược, yêu cầu mỗi thế lực phái một phần binh lực ra ứng chiến.
“Haizz, để Đạo Cơ mới quy thuận dẫn binh đi là được.” Lục Khiêm nhướng mày, lập tức đưa ra quyết định.
Đoàn kết thực sự là lựa chọn tốt nhất để giảm thiểu rủi ro, nhưng đồng thời cũng thay người khác gánh chịu nguy hiểm.
Còn một lá thư nữa. Lương Vương chuẩn bị đăng cơ tại Thương Sơn, yêu cầu tất cả thế lực lớn tuyên bố quy thuận, gia tăng khí vận đăng cơ.
“Mai Khê, Tử Vi pháp minh, thật phô trương, quả nhiên là khí vận chi tử.” Lục Khiêm cười nói.
Bây giờ xem ra ngày đó mình quả thực là bị thiên địa loại trừ. Vốn cho rằng là chỗ tốt, ngược lại là thành toàn cho người khác.
Đây không phải là lão gia gia truyền công trong tiểu thuyết sao. Công pháp của hai người đều là do cùng một người truyền cho, người có lòng muốn điều tra thì nhất định có thể điều tra ra, ngược lại làm cả người đầy mùi khai.
Lục Khiêm đã thông báo cho Già Lam về việc này, để nàng tự xử lý. Tuyên bố quy thuận thì quy thuận thôi, cũng không phải việc khó gì.
Thương Sơn.
Một trăm ngàn kỵ sĩ áo giáp đen bao vây ngọn núi. Cờ xí tung bay, sát khí tận trời. Đây là nghi thức phong thiện. Dưới chân núi thờ thần núi Thương Sơn, trung tâm thờ Hậu Thổ. Trên đỉnh núi, người ta dâng khoai ở phía bắc, cây lúa ở phía nam, cá ở phía đông, gạo ở phía tây làm vật tế thần.
Mai Khê tế bái thiên địa dưới sự chú ý của tất cả mọi người. Vào lúc này, một ý nghĩa rõ ràng giáng xuống trong cõi U Minh. 
Trái tim của nhiều cao thủ có mặt run lên. Mai Khê bỗng nhiên rút Thiên Tử kiếm ra. 
Ầm!
Kim quang hình thành cột sáng, đâm thủng bầu trời. Kim quang tan biến, để lại một thanh kiếm bí ẩn và dị thường. Thanh kiếm này được làm bằng ngũ hành, lấy hình phạt và đức hạnh để bàn luận, lấy Âm Dương để mở ra, đấy xuân hạ để cầm lấy, lấy thu đông để đi... Chỉ với một thanh kiếm này, đã khiến cho lòng người không tự chủ được mà thần phục.
“Lấy Đế Vương chi đạo, tu luyện tuyệt học kiếm tu. Chậc chậc, nghe nói phương pháp này là truyền thừa của Phong Đô đạo nhân, ta cũng muốn gặp người này một chút.”
Thái Vi Tử cảm thán nói. Thế gian Đế Vương từ xưa đến nay đều không thể tu luyện. Bởi vì bọn họ ở trung tâm của vạn dân, ở trong vòng xoáy của nhân đạo, Luyện Khí luyện thể cũng không thể nào tĩnh tâm. Mà Đế Quân Đại Thế là dùng để tôi luyện kiếm tâm, nếu thành công vượt qua thì thành tựu kiếm thuật sẽ phi thường. Thiên Tử kiếm đại thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận