Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Trụ Tuyệt thành chủ

【VIP】 Trụ Tuyệt thành chủ
Trời quang mây tạnh, thụy khí ngàn địch. Nói là thương hội, càng giống như là lục địa cỡ nhỏ lơ lửng. Trụ Tuyệt thành lơ lửng trên không, tận hưởng đầy đủ ánh sáng, người không biết chuyện còn tưởng rằng đây là một Tinh Thần. Kiến trúc bên trong rất có phong tình của dị vực. Mái vòm tường trắng, như phi toa sắp bay lên trời. Có không gian rộng rãi ở lối vào của tòa nhà.
“Đây là Trụ Tuyệt thương hành, thương hội chính thức của Huyết Truyền Ngọc Hoàng phái, tất cả đồ vật đều đấu giá ở đây. Quyền riêng tư được bảo vệ bởi Nguyệt Tố thành chủ.” Gia Quang giới thiệu nói.
Hai quái nhân có làn da xám đứng ở cửa. Mắt quái nhân thả ra tinh quang, quét khách nhân ra vào, chỉ để ngăn họ mang theo hàng cấm.
“Người đến dừng bước, đưa ra tín vật.”
Quái nhân ngăn một lão giả tóc trắng lại. Lão giả tóc trắng đưa ra một miếng lệnh bài bằng đồng. Tinh quang trong mắt quái nhân quét một cái, lập tức cho đi.
“Đây là tài sản chứng minh, không có ba ngàn vạn Pháp Tiền không được đi vào. Đương nhiên, ta không cần cái này.”
Gia Quang vừa đi qua, quái nhân nhìn thấy y lúc này thân thể xiết chặt, quỳ xuống lễ bái.
“Bái kiến Thập tam thiếu chủ.”
Gia Quang bởi vì Tiên Thiên thiếu hụt, ở bên trong Huyết Truyền có địa vị rất thấp, nhưng cũng không phải hạ nhân có thể tùy ý khinh thường. Dù là Gia Quang tốt bụng không truy cứu, nếu coi thường Gia Quang bị đám thiếu chủ và công chúa biết, sẽ giết bọn họ. Nô bộc chính là nô bộc, chủ nhân chính là chủ nhân. Cho dù thân phận của chủ nhân có thấp đến đâu cũng không thể bị người khác vũ nhục.
Quái nhân dẫn đầu đám người vào một căn phòng nhỏ riêng tư. Chính giữa căn phòng là một miếng ngọc bích hình tròn. Phía trên ngọc bích thỉnh thoảng lại lóe lên thông tin quảng cáo về các mặt hàng. Đồng thời còn có thể nghe thấy tiếng thảo luận từ tứ phía bốn phương tám hướng. Thanh âm cũng trải qua xử lý, đều giống nhau.
“Nghe nói hôm nay có đồ tốt.”
“Đồ tốt gì?”
“Ngươi không thấy ngọc bích sao? Tu Nguyệt nhân và Kỳ Luân quốc. Không nhìn thấy nhiều người đến như vậy, chính là bởi vậy mà tới.”
Keng keng keng!
Lúc này, truyền đến một tiếng chuông. Ngọc bích lấp lóe kim quang, xuất hiện một sân khấu to lớn. Trên bàn là một thương nhân mặc tử bào khôn khéo.
“Các vị, hội đấu giá chính thức bắt đầu, Trụ Tuyệt thương hành lấy Huyết Truyền phái của Ngọc Kinh sơn làm bảo đảm, bảo vệ chư vị ở Trụ Tuyệt thành an toàn. Các vị có thể lựa chọn nặc danh, hoặc là tên thật.”
Nói xong, thương nhân phủi tay, hai tên Đạo binh mang một cái rương lớn đến. Cái rương bỗng nhiên mở ra.
Soạt!
Hàn khí xanh thẳm phun ra ngoài, hàn khí bị pháp trận bên ngoài cái rương ngăn cản lại.
“Hàn khí thật mạnh!” Con ngươi Lục Khiêm co rụt lại, lọn tóc cuối cùng mang theo hàn sương nhàn nhạt. Chỉ là nhìn một chút, suýt chút nữa đã để cho thần hồn của mình đóng băng, nhục thân tổn thương do giá rét.
“Bắc Minh Cực Hàn Băng, đây là đặc sản của Bắc Minh tinh cách Đại Hạo chín phẩy sáu tỷ dặm, thích hợp để luyện chế pháp bảo.
Trụ Tuyệt thương hội đánh giá giá trị không thua gì bảo vật ở cuối Thiên Cương bảng. Giá khởi điểm ba ngàn vạn, mỗi lần ra giá không ít hơn trăm vạn. Một mảnh Tinh Thần Ngọc Tiết có thể trị giá một trăm hai mươi triệu.”
“Ba ngàn vạn! !”
“Số chín mươi mốt ra giá ba ngàn vạn.”
“Ba ngàn năm trăm vạn! !”
“Hạc Sơn Đạo Tam trưởng lão ra giá ba ngàn năm trăm vạn? Còn có ai cao hơn không?”
Cuối cùng sản phẩm được đấu giá với giá bốn ngàn vạn.
Món bảo vật này rất mạnh, sự lạnh lùng của nó thậm chí có thể truyền qua mắt. Nhưng cuối cùng chỉ là nguyên vật liệu, không bán được đắt cỡ nào.
Đấu giá tiếp tục tiến hành. Liên tiếp hai ba kiện đều không thể làm Lục Khiêm cảm thấy hứng thú, chỉ là xem náo nhiệt. Điều thú vị là người của thế lực lớn trên cơ bản không thể nào nặc danh. Mọi người thường thường nghe được danh hào của bọn họ, đều sẽ mua chút mặt mũi.
“Một khối kỳ thạch từ bầu trời, cao mười tám thước, rộng mười thước." Thanh âm thương nhân gào to hấp dẫn ánh mắt của Lục Khiêm. Đây là một khối thiên thạch đen như mực tỏa ra ánh sáng lung linh. Vừa nhìn đã biết bất phàm. Phàm là có thể leo lên hội đấu giá, trên cơ bản đều có dị tượng.
“Đây là thiên thạch trong Huỳnh Hoặc Hỏa Tinh, Hỏa Tinh thiêu đốt hỏa diễm vĩnh hằng, được người xưng là mặt trời nhỏ, nghe nói có thể bên trong có trứng Thượng Cổ Kim Ô.”
Mi tâm của Lục Khiêm vỡ ra con mắt thứ ba. Tố Nga ở bên cạnh vẻ mặt hiếu kỳ, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ này của Lục Khiêm.
Bên trong không phải là trứng Kim Ô, mà là một sinh mệnh dị chủng hỏa diễm. Có chút giống là Hỏa Nha, nhìn cũng không tệ. Nghĩ tới đây, Lục Khiêm dẫn đầu ra giá.
“Một ngàn vạn!”
Bởi vì là đổ thạch không xác định, giá cả cũng không có cao như vậy.
Một căn phòng bí mật. Trên ghế ngồi một nam nhân trung niên tóc đỏ. Người này tướng mạo kỳ lạ, không có tròng trắng mắt, chỉ có con ngươi đen như mực chiếm cứ toàn bộ con mắt. Phía sau lão đứng hai, ba người trẻ tuổi, trong đó còn có Nhị thiếu chủ Cảnh Quang. Trước mặt mọi người có mấy khối ngọc bích, trên đó rõ ràng xuất hiện cảnh tượng bên trong từng phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận