Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Huyết Truyền Ngọc Hoàng, thông thiên chi văn

【VIP】 Huyết Truyền Ngọc Hoàng, thông thiên chi văn
Hai mắt Lục Khiêm phóng ra một chút kim quang. Hắn không dám mở con mắt thứ ba, sợ người khác nhìn thấy hắn gian lận. Bên trong thế giới của Đỗng Sát Thần Nhãn có thêm vô số đường cong lộng lẫy. Vỏ của thiên thạch không chỉ cứng, dường như ngăn chặn tất cả khí tức. Thần Nhãn có thể nhìn rõ mọi thứ cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ hình dáng bên trong. Nội thất của viên thiên thạch cỡ ngôi nhà trước mặt này trống rỗng, chỉ có một ít Thiết Thạch và đá kim cương. Không có bất kỳ giá trị gì.
Bên trong một tảng đá cao cỡ nửa người lại có hình dáng một người cao ba thước. Giống như là một người? Dị chủng trời sinh? Hẳn không phải là hài nhi nhân loại.
Lúc này, một nam tử áo tím lưng đeo kim đao đi tới.
“Khách quan, nếu không mua một cái chơi?”
“Nơi này của ngươi có đồ tốt sao? Sẽ không phải là giả chứ.” Lục Khiêm giả bộ như không hiểu.
“Sao có thể chứ, khách quan là lần đầu tiên tới đây đúng không. Ngài xem!” Tiểu nhị trong cửa hàng chỉ vào một bức tường bên phải. Toàn bộ bức tường được làm bằng ngọc thạch xanh biếc, liên tục phản chiếu hình ảnh các bảo vật được mở ra. Có người mở ra pháp bảo, thi thể của cổ chân nhân, linh quả Thượng Cổ, cùng với phương pháp tu luyện của Tinh Thần khác.
“Hư Không cổ thi là cái gì?” Lục Khiêm nhớ tới cảnh tượng vừa rồi.
“Hư Không cổ thi là tu sĩ cổ đại sau khi chết hóa thân thành ác quỷ, lục thân không nhận, không có linh trí, không có nửa điểm giá trị lợi dụng, cho nên bình thường chỉ có thể tiêu hủy.”
Một số tu sĩ tinh thông Cản Thi Ngự Quỷ chi thuật cũng không dám đụng vào Hư Không cổ thi. Vật này lang thang trong hư không không biết bao nhiêu năm, dính rất nhiều vật chất cổ quái kỳ lạ tà ác, thậm chí có Vực Ngoại Thiên Ma ẩn nấp trong đó. Năm trăm năm trước, có một Vực Ngoại Thiên Ma giấu ở bên trong Hư Không cổ thi làm loạn. Toàn bộ người của Trụ Tuyệt thành rơi vào mê huyễn mộng cảnh, không biết bao nhiêu tu sĩ tẩu hỏa nhập ma. Trụ Tuyệt thành suýt chút nữa đã luân hãm. Thành chủ đặc biệt hạ lệnh vừa có Hư Không cổ thi xuất hiện thì lập tức phá hủy.
“Mở cục này đi.” Lục Khiêm chỉ vào tảng đá cao cỡ nửa người bên cạnh nói.
“Cục này năm trăm vạn Pháp Tiền, đại nhân nhất định phải mở sao?”
Tiểu nhị của cửa hàng vừa nói vừa rút kim đao ra.
“Đương nhiên.”
Động tĩnh bên này, hấp dẫn quần chúng đến đây vây xem. Người đời luôn thích xem náo nhiệt, rõ ràng là người khác đánh bạc mà mình còn hưng phấn hơn người ta.
“A, đây là người mới à, cái này không có đồ gì tốt đâu.” 
“Đoán chừng lại là đến tìm vận may.” Đám người xì xào bàn tán.
“Mở!”
Tiểu nhị cửa hàng hô lên một tiếng, cố ý đợi người tới đủ mới động thủ.
“Tiểu Lục tay chân lanh lẹ chút, đừng có lề mà lề mề.”
“Thưa vâng!”
Tiểu Lục nói một tiếng, chợt rút kim đao ra, từng tầng từng tầng cạo lớp da bên ngoài.
“Không tệ, hình như có đồ tốt.” Tiểu Lục thuận miệng nói.
Bỗng nhiên, xuất hiện một luồng kim quang. Tiểu Lục giật mình trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc rất nhiều, hai ba cái đã mở bề mặt của thiên thạch ra. Không ngờ tiểu tử này lại có vận khí tốt như vậy, tùy tiện chọn một tảng đá cũng có thể trúng thưởng.
Rốt cục, kim đao cắt đến bên trong.
Răng rắc!
Thiên thạch xuất hiện một cái lỗ nhỏ. Bên trong lỗ là một hài nhi da xanh. Hài nhi hơi nhắm hai mắt lại, mũi thở khẽ nhúc nhích, tựa như là đang hô hấp. Nếu không phải làn da là màu xanh lá khá là quái dị, nhìn rất kiệt xuất đáng yêu.
“Quỷ Anh! Vậy mà lại là Quỷ Anh quả! Tiểu tử này kiếm bộn rồi!”
“Quỷ Anh giá trị năm ngàn vạn, trực tiếp tăng gấp mười lần, đúng là mẹ nó kiếm lợi lớn.”
Quỷ Anh không phải sinh vật, mà là thực vật sinh trưởng ở U Minh. Bởi vì giống một đứa trẻ nên được gọi như vậy. Đứng thứ năm mươi ba trên Thiên Cương bảng. Vật này có tác dụng với quỷ loại, hoặc là quỷ tu.
“Chúc mừng đạo trưởng! Thu được một Quỷ Anh quả! Các vị còn chờ cái gì, còn không mau mau nhặt nhạnh chỗ tốt!”
Nhìn thấy Lục Khiêm trẻ con miệng còn hôi sữa nhặt nhạnh được chỗ tốt, những người khác cũng không nhịn được. Có ít người bắt đầu lấy tiền túi, mua sắm thiên thạch. Đáng tiếc ngoại trừ một số ít người không lời không lỗ, phần lớn người vẫn là thua thiệt.
Tiểu Lục đặt Quỷ Anh vào hộp, lập tức đưa cho Lục Khiêm.
“Đạo trưởng, món bảo vật này nếu như không cần, có thể bán cho chúng ta.”
“Được.”
Lục Khiêm gật gật đầu. Hữu ý vô ý liếc nhìn xung quanh. Đồ vật trên quảng trường đều đã nhìn hết, không có thứ tốt gì.
“Đạo trưởng đi theo ta.”
Dưới sự dẫn đầu của Tiểu Lục, Lục Khiêm đi vào một đại điện phía sau. Chờ khoảng một lúc, một nam tử béo trong bộ quần áo hoa lệ đi ra. Mười ngón tay của nam tử béo đeo nhẫn ngọc, có bộ ria mép.
“Tại hạ là Đinh Thạch, đạo hữu họ gì.”
“Gọi ta Phong Đô là được.” Lục Khiêm thản nhiên nói.
Đinh Thạch đưa một cái thẻ qua.
“Đây là năm ngàn vạn pháp tiền, có thể trao đổi ở bất kỳ một thế lực nào ở thế giới trung tâm.”
Lục Khiêm đem đồ vật đưa cho Đinh Thạch, nói: “Đúng rồi, nơi này của ngươi có thiên thạch phẩm chất tốt hơn không? Ta lại mở mấy cái?”
“Đương nhiên là có, đạo hữu đi theo ta.” Đinh Thạch cười nói. Gã thích nhất chính là loại người mới này, mới vừa đi vào được một chút lợi ích, không biết rõ thấy tốt thì lấy, thường thường kiếm được cũng nhả trở về.
Cửa hàng Giám Bảo còn có dịch vụ cho vay, chuyên môn chuẩn bị cho loại người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận