Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Bạch Hổ sát sinh

【VIP】 Bạch Hổ sát sinh
Từ Kiệt không bao giờ có thể ngờ rằng người tiết lộ hành tung của bọn họ và liên hệ với nước địch lại chính là Nguyên Đế.
Dưới sự dẫn dắt của lão thái giám, Nguyên Đế đi vào khu cấm địa phía sau hoàng cung. Khu cấm địa không có thực vật, chỉ có một cung điện lẻ loi trơ trọi đứng sừng sững.
Một nhóm người đi vào cung điện. Từng dãy hàng rào sắt cách cửa chừng ba trượng. Bên trong hàng rào là liệt hỏa hừng hực, đốt cháy một nữ tử mặc thường phục. Nữ tử có làn da trắng nõn, lộ ra huỳnh quang nhàn nhạt, giống như bạch ngọc, một đôi mi thanh tú rất có anh khí, khí chất bỗng trở nên hiên ngang. Khí huyết đỏ thẫm quanh quẩn bên ngoài cơ thể ba tấc, ngăn cản hỏa diễm thiêu đốt.
“Thiên Dực, không ngờ lại là ngươi.”
Người này chính là cường giả trấn quốc Hư Thiên Ý của Vũ Quốc, làm cho người ta không ngờ tới là, Hư Thiên Ý là một nữ tử.
“Tỷ tỷ, đệ đệ già rồi.” Nguyên Đế lại ho khan kịch liệt, ánh mắt lão trống rỗng, nhìn về phía hư không, phảng phất xuyên qua thời gian. Thời đại hưng thịnh này có tám phần của Hư Thiên Ý. Hư Thiên Ý là thiên tài chưa từng thấy trong ngàn năm của Vũ triều. Hai mươi tuổi bước vào cảnh giới Võ Thánh, năm mươi tuổi đạt được Thiên Nhân chân thân hoàn mỹ, tám mươi tuổi là Bách Khiếu Thiên Nhân. Có thể nói là kinh tài diễm diễm, trấn áp một nước. đáng tiếc lại là nữ tử, không thể kế thừa hoàng vị. Hai người là con thứ, thủy hỏa bất dung với Hoàng tử của dòng chính, dưới sự ủng hộ của Hư Thiên Ý, Hư Thiên Dực thành công leo lên ngôi Hoàng Đế. Có Hư Thiên Ý phía sau tự xưng, Nguyên Đế quyết đoán cải cách, tệ nạn kéo dài bấy lâu nay, chỉ dùng thời gian tám năm, đã khiến cho quốc thái dân an, quan hệ với các nước xung quanh được sửa chữa rất nhiều. Cho dù đắc tội với các nhóm lợi ích đứng sau thì cũng có tỷ tỷ ở sau lưng chống đỡ.
Đáng tiếc năm tháng không tha người, Nguyên Đế muốn sống lâu hơn một chút.
Hư Thiên Ý nhìn thấy người sau lưng Nguyên Đế, đôi mi thanh tú cau lại: “Ngươi cấu kết với Nhung quốc? Chuyện nhục nước mất chủ quyền, quên nguồn quên gốc như vậy ngươi cũng làm được? Thiên Dực, ngươi thật làm cho ta lau mắt mà nhìn."
Nguyên Đế không nói gì, lão tự có suy tính, trong những năm đầu tiên, không thể nghi ngờ đạt được Giá Y bí pháp, có thể biến đạo hạnh của người khác thành của mình. Làm như vậy chỉ là vì thuận tiện hạ bệ Hư Thiên Ý, tất cả những thứ này sẽ được lấy lại trong tương lai. Vẫn còn rất nhiều bản thiết kế lớn trong lòng lão, sẽ sử dụng thời gian tiếp theo để đặt nền móng vững chắc cho Vũ Quốc cường thịnh. Hành động lần này tuyệt đối không vì tư tâm, chỉ là người ngoài không hiểu thôi.
Hỏa diễm cháy hừng hực, khí huyết bên ngoài cơ thể càng lúc càng mờ nhạt mỏng manh, sắc mặt Hư Thiên Ý trắng như giấy vàng.
“Bệ hạ, nhiệt lượng là đủ, nhiều nhất ba khắc, sắp luyện Huyết Thành đan." Người Nhung quốc cả người đầy hình xăm nói, trong mắt người này lóe lên quang trạch không thể hiểu được.
Nguyên Đế gật gật đầu, bộ dạng vẫn già nua hoa mắt ù tai, nhưng trong lòng thì đang cười lạnh. Thật sự coi mình luyện đan chỉ là vì trường sinh hay sao? Không có Hư Thiên Ý, dù là có thể sống một vạn năm, cuối cùng cũng trở thành tù nhân. Ngoại trừ mình, không ai biết rõ lão là vì cướp đoạt đạo hạnh.
“Bệ hạ, Từ Kiệt đến, đồng hành còn có một người xa lạ.”
“Người xa lạ? Không sao, lát nữa giết hết.”
Người thành đại sự không tiếc tiểu tiết, không thể có lòng dạ đàn bà. Mười Thiên Nhân ở Kinh Đô có chín người đã đầu quân về phía mình, còn lại một Từ Tiêu cũng đã chết, chỉ còn lại một mình Từ Kiệt.
Nguyên Đế mang theo thái giám đi tới đại điện. Hai người Lục Khiêm tiến vào đại điện chờ. Từ Kiệt còn đang chỉnh lý tìm từ, y nghĩ ra một kế sách tuyệt diệu, có thể dụ nội ứng trong nước ra.
“Hoàng Đế sư thúc này của ngươi có chút bí mật đấy.”
Còn Lục Khiêm thì liếc mắt nhìn xung quanh, nói ra một câu khiến Từ Kiệt không ngờ tới.
Rất nhanh, một trận tiếng bước chân truyền đến. Một lão giả mặc Long bào xuất hiện trong đại điện.
“Sư thúc!” Từ Kiệt nửa quỳ hành lễ.
“Ừm, nơi này không có người ngoài, qua đây bẩm báo.” Nguyên Đế ôn hòa cười một tiếng.
Từ Kiệt không nghi ngờ có lừa gạt, trực tiếp tiến lên. Lúc cách Hoàng Đế mười lăm trượng.
Ông! !
Phù văn dưới chân hai người sáng lên, quang mang như trường xà hội tụ thành xiềng xích, khóa hai chân hai người lại. Cùng lúc đó, mưa tên đầy trời bắn ra từ chỗ tối tăm. Mũi tên toàn thân huyết hồng, bên trên có vô số vân tay. Đây là Xích Huyết thép, chuyên khắc chế khí huyết của võ giả.
“Sư thúc! Ngươi!” Từ Kiệt mở to hai mắt nhìn, không dám tin.
“Khặc khặc!! Trả mạng cho sư đệ Lộ Hàng của ta!”
Bóng ma truyền đến âm thanh tê tê, Cự Xà vảy đen mắt đỏ trườn ra, cái đuôi của Cự Xà được nối với cánh tay của một tên có hình xăm.
Nguyên Đế nắm chắc thắng lợi trong tay, đây là tình thế chắc chắn phải chết, cho dù là Thiên Nhân tới cũng trốn không thoát.
Nam tử xa lạ ở bên cạnh trông không có gì nổi bật, chắc hẳn không có chỗ lợi hại gì.
Đang nghĩ ngợi, một giây sau trực tiếp bị vả mặt. Chỉ thấy Lục Khiêm bước ra một bước, mũi tên vững vàng dừng lại.
Bạch!
Mũi tên bay ngược trở lại, chỗ tối vang lên từng tiếng kêu rên, sau đó là thi thể ngã xuống đất. Cự Xà bị một sức mạnh khổng lồ thần bí ép thành thịt muối.
“Cường giả cấp Phản Tổ!” Người Nhung quốc kinh hãi nói.
“Tới sau núi! Nhanh đi về phía sau núi, Ta có biện pháp!" Nguyên Đế thất kinh.
Người Nhung quốc sau đó hóa thành một con quái vật có đôi cánh đại bàng và thân hổ, nắm lấy Nguyên Đế bay về phía cấm địa phía sau núi.
Cái gọi là cường giả cấp Phản Tổ chính là cường giả mà tất cả các cơ quan trong cơ thể đều Yêu hoá, mỗi cơ quan đều có thể chiến đấu độc lập, tương đương với Thiên Nhân đỉnh phong, chỉ kém một chút so với Bách Khiếu.
“Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy...” Từ Kiệt tự lẩm bẩm, không dám tin vào hai mắt của mình, Hoàng Đế cầu kết với ngoại địch, vậy mà lại phản bội mình.
“Đừng nói nhảm, đuổi theo trước.”
Pháp lực màu vàng lấy bản thân làm trung tâm phát tán, bao trùm bán kính ngàn dặm, Lục Khiêm bắt lấy bả vai Từ Kiệt, trực tiếp biến mất.
Đại điện trong cấm địa. Bọn người Nguyên Đế trốn vào đại điện.
“Còn có cơ hội!” Hai mắt Nguyên Đế đỏ thẫm, chỉ cần ăn tiên đan vào sẽ có cơ hội lật ngược thế cờ. Từ Kiệt đáng chết, không biết tìm được cao nhân ở chỗ nào.
Một nhóm người tiến vào đại điện, cảnh tượng trước mắt làm bọn hắn ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy người thần bí vừa rồi kia đã sớm ở trong đại điện với Từ Kiệt, bên cạnh còn có một nữ tử. Khuôn mặt bình thường của nữ tử hướng lên trời, mái tóc dài được buộc lại bằng một sợi dây màu đỏ, tùy ý xoã tung ở sau lưng, một đôi mắt có thần.
“Tỷ tỷ. . .”
Nàng chính là Hư Thiên Ý. Hư Thiên Ý nhắm hai mắt. Hôm nay, lấy Tuệ Kiếm chặt đứt hồng trần!
Ầm!
Toàn bộ đại điện bị một lực lượng nổ lên trời. Lấy nàng làm trung tâm, đại địa trong bán kính mười dặm vỡ ra những khe rãnh rất sâu, khí huyết nhuộm đỏ nửa bên bầu trời. Khí huyết bốc hơi, thậm chí khiến cho thổ nhưỡng bị đốt thành một chất giống như lưu ly màu đỏ thẫm.
“A!”
Hoàng Đế, thái giám, người hầu hóa thành tro tàn giữa tiếng kêu gào thê thảm. Chỉ còn lại người Nhung quốc lảo đảo đào tẩu, chỉ trong giây lát đã biến mất bên ngoài trăm dặm.
Mặt Hư Thiên Ý vô cảm, bước ra một bước. Lập tức, Lục Khiêm cảm thấy một nắm đấm cực kỳ hủy diệt.
Giết chóc!
Giết người! Sát thần! Sát tiên! Giết hết vạn vật!
Hư không ngưng tụ ra một con Bạch Hổ ngàn trượng!
Rống!
Bạch Hổ nhìn trời thét dài, sóng âm xuyên thấu trăm dặm.
Bạch Hổ Sát Sinh Kinh ---- Bạch Hổ Khiếu Thiên!
Người Nhung quốc nổ thành huyết vụ đầy trời, trời đổ mưa to.
Lục Khiêm nhìn ra một chút ô cửa. Đây không phải pháp thuật, cũng không phải pháp lực. Khí huyết của cơ thể con người cũng không khoa trương như vậy. Đây là một thứ cùng loại với kiếm ý, hẳn là tinh thần võ đạo mà Từ Kiệt nói tới, hoặc là quyền ý. Quyền ý này nên gọi là Bạch Hổ sát sinh?
“Đa tạ đạo hữu tương trợ!”
Gọn gàng giải quyết hết một đoàn người, Hư Thiên Ý ôm quyền thăm hỏi.
“Việc nhỏ thôi.” Lục Khiêm không có vấn đề nói. Đúng là việc nhỏ, đừng nhìn vừa rồi người kia chạy xa, hắn chỉ cần dùng lĩnh vực là có thể nhẹ nhàng đè chết đối phương cách ngàn dặm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận