Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Núi đao kiếm thụ, hoả che hàn băng(2)

【VIP】 Núi đao kiếm thụ, hoả che hàn băng(2)
Đi đến bên cạnh Thiên Nga, Lục Khiêm ngồi xổm xuống.
“Nhường vị trí thành chủ cho ta, buông ra thể xác tinh thần, phụng ta làm chủ.”
“Không thể nào, ta là cha ngươi! Ngươi không được lỗ mãng!” Thiên Nga nghiêm khắc mắng. 
Nội tâm Thiên Nga như sụp đổ, đồ vật tìm kiếm nhiều năm như vậy, lại bị nghịch tử này mượn gió bẻ măng, hiện tại còn cướp đoạt chức thành chủ. 
“Vậy ngươi đành phải chết rồi, coi như lấy danh nghĩa báo thù cho mẫu thân.” Lục Khiêm cười một tiếng. Lòng bàn tay ngưng tụ ra một đạo quang mang đỏ thẫm. Đây là Đại Nhật Chân Hỏa, từ sau khi nuốt Phượng Hoàng tinh huyết, Hoàng Tuyền Đế Long có thêm một đạo thần thông này. 
Mắt thấy khí tức càng ngày càng nguy hiểm, Thiên Nga rốt cục không kiềm chế được.
“Ta đầu hàng! Tặng cho ngươi được chưa!”
Tiểu tử này vậy mà là chân nhân.
“Tốt, buông ra thể xác tinh thần!”
Thiên Nga ngoan ngoãn làm theo.
Xoạt!
Một đạo cấm chế đi vào tâm trí của Thiên Nga.
Lần này, Lục Khiêm cuối cùng đã khống chế lại được Thiên Cực thành. Đi đến bên cạnh mấy đứa con, Thiên Nga đi theo phía sau. Cảnh tượng này đã mang lại cho mọi người xung kích cực lớn. Nhìn thấy ánh mắt của Lục Khiêm, đám người nhao nhao cúi đầu xuống. Chỉ có huynh trưởng Kinh và thê tử Hạ có vẻ mặt hưng phấn.
Lục Khiêm gật đầu với bọn họ, sau đó nhìn về phía đám người, cười nói: “Chuyện cũ trước đây sẽ bỏ qua, sau này ta sẽ làm chủ, nếu như không tuân theo, đừng trách ta không khách khí.”
Lời nói bình thản, còn hiện lên một tia sát khí.
"Bái kiến thành chủ đại nhân!" Tam công tử dẫn đầu nửa quỳ xuống hành lễ.
“Phi Âm bái kiến thành chủ đại nhân!” Sau đó là đại công chúa Phi Âm. Dưới sự lôi kéo của họ, đám người nhao nhao quỳ xuống thần phục. 
Thiên Nga đứng sau nhìn thấy mà mí mắt giật giật điên cuồng, đám nghịch tử này, lão tử còn chưa có chết, tốt xấu gì cũng phải cho chút thể diện chứ. 
Thành chủ mới nhậm chức, công cuộc trùng kiến thành trì cũng diễn ra sôi nổi. 
Trong thư phòng Thành chủ. Lục Khiêm lấy ra một hạt châu, bên trong là Đệ Nhất Vô Lượng nhiều ngày không gặp.
“Tìm cho ngươi một bộ nhục thân, nhục thân của Thiên Nga như thế nào?”
Thiên Nga nói như thế nào cũng là hậu duệ Phượng Hoàng, dị chủng trời sinh.
“Có thể thực hiện sao?” Đệ Nhất Vô Lượng có chút kích động.
“Đương nhiên.”
Thời điểm biết được nhục thân này là một nhi tử nào đó của Thiên Nga, Lục Khiêm hạ quyết tâm phải tìm một thủ hạ để thay thế người này. 
“Được.” Đệ Nhất Vô Lượng nặng nề gật đầu.
Ba ngày sau. Thiên Nga bị thay thế thành công.
Diễm Tâm Kim Cung. Một đạo nhân khoác trên người Bạch Vũ ngồi ở trong ngọn lửa. Người này chính là Thiên Nga. Dưới cái nhìn chăm chú của Lục Khiêm, Thiên Nga từ từ tỉnh lại. Hiện tại là Đệ Nhất Vô Lượng.
Chuyện thứ nhất khi Đệ Nhất Vô Lượng tỉnh lại, chính là nói: “Đại nhân, ta đã nhìn thấy một số cảnh tượng trong trí nhớ của người này.” 
“Cảnh tượng gì?” 
Trường Xà phun lửa, Thiết Cẩu phun khói.
Núi đao kiếm thụ, hoả che hàn băng. 
Đinh vàng kéo lưỡi, rìu sắt cắt ngực. 
Nuốt lửa ăn độc, tàn sát cơ thể. 
Đệ Nhất Vô Lượng chậm rãi đọc lên một bài thơ.
Tam đồ mịt mờ không siêu độ, đêm dài sâu xa thăm thẳm đang khảo hồn.
Địa Ngục giây lát đều giải thoát, một lòng cung kính Đại Từ Tôn.
Miêu tả ra cảnh tượng này, Đệ Nhất Vô Lượng đọc lên một bài thơ.
“Ngươi thấy thế nào? Vì sao mấy ngày trước Thiên Nga không nói?” Lục Khiêm nghi ngờ nói.
Thiên Nga trên cơ bản bị mình khống chế, hẳn là sẽ không giấu diếm mới đúng.
“Ta cũng không biết rõ, hẳn là trước kia Thiên Nga cũng không biết rõ, hoặc là nói trong lúc vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ là bị lực lượng nào đó che đậy cảm giác, chỉ lưu lại ở trong tiềm thức.” Đệ Nhất Vô Lượng nói.
Trên thế giới quả thực có một loại trận pháp như thế. Tu vi không đạt đến cảnh giới nhất định thì người sau khi nhìn thấy sẽ quên mất, hoặc là vô ý thức giả vờ không nhìn thấy. Ví dụ như những con đường tối tăm trong thành trì, nhưng không người phàm nào có thể nhìn thấy chúng. 
“Trường Xà phun lửa, Thiết Cẩu phun khói. . .”
Cảnh tượng này Lục Khiêm từng nhìn thấy trong ghi chép ở Minh phủ. Đây là cảnh của Hoàng Tuyền Địa Ngục. Cũng là cảnh tượng khi Thiên Hà đạo nhân lĩnh ngộ Tuyên Cổ đạo tàng.
Cảnh tượng Địa Ngục giống như huyễn tượng, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác chân thực không gì sánh được, cho nên Thiên Hà đạo nhân đã ghi lại.
Truyền thừa của Minh phủ có quan hệ rất lớn với Bạch Diện Âm Quân. Chẳng lẽ cái này chính là nơi Bạch Diện Âm Quân chôn thân?
“Đại Từ Tôn. . . Tạm thời gọi ngươi là Đại Từ Tôn đi.” Lục Khiêm thầm nghĩ nói. Cuối cùng cũng biết rõ thân phận của người này.
“Ở chỗ nào?” Lục Khiêm tiếp tục hỏi.
“Đáy vực phía tây nam bên ngoài thành.” Thiên Nga đã từng bay đến nơi đó khi thức tỉnh. Trong lúc vô tình liếc qua, mặc dù sau đó quên lãng, nhưng một màn này đã chôn thật sâu ở trong đầu.
“Được rồi, ta ở lại nơi này bế quan, ngươi trước đi sắp xếp nhân thủ thăm dò. Dùng thủ đoạn của ngươi khống chế bọn hắn.”
Lần này Lục Khiêm cũng không mang Yêu Nguyệt Tập Nguyệt tới. Hai người họ đã được đưa đến Huyết Phù bên kia trước khi bế quan. Hiện tại các nàng mới là Tu La, tương đương với cảnh giới Đạo Cơ. Không có trợ giúp quá lớn đối với mình. Chỉ sợ đến cảnh giới Đại A Tu La mới có thể giúp được một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận