Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Cuối cùng cũng tiến vào Động Chân

【VIP】 Cuối cùng cũng tiến vào Động Chân
"Thiên Tôn!"
Không ngờ hai người này lại ở đây, thật sự làm cho người ta kinh ngạc.
Thiên Tôn cầm phất trần trong tay, phía sau hiện lên ba mươi sáu vòng sáng đủ màu sắc.
Sau đó nhẹ nhàng quét qua Lục Khiêm.
Soạt!
Hư không xuất hiện một cái lọng che năm màu, lọng che khóa chặt ngàn dặm hư không.
Một cỗ áp lực kinh khủng phủ xuống.
Đầu gối Lục Khiêm hơi trầm, nội tạng đau nhức kịch liệt.
Bỗng dưng trọng lực xung quanh tăng lên mấy ngàn lần.
Phía sau Thiên Tôn lơ lửng một ngọn đèn sáng.
Đây là Tê Chiếu Lưu Ly Đăng! Có được năng lực dò xét vạn linh, dấu vết của Lục Khiêm chính là bị Tê Chiếu Vạn Linh Đăng tìm ra.
Thiên Tôn phong tỏa không gian, khiến Lục Khiêm không có năng lực phản kháng.
Nguyên Thần Pháp Vực ở dưới trọng lực hoàn toàn không chống đỡ nổi, cho dù có ý nghĩ muốn phản kháng, cũng không tìm thấy mục tiêu công kích.
Thiên Tôn cứ như vậy nhìn Lục Khiêm bị trọng lực càng lúc càng lớn ép cho bỏ mình.
"Tọa độ là ngươi làm lộ ra đúng không? Phá hỏng kế hoạch của lão phu, chết như này xem như đã có lợi cho ngươi rồi."
Lục Khiêm không nói gì, mũi miệng phun ra tiên huyết, xương cốt phát ra âm thanh rắc rắc, nội tạng vỡ tan.
Trọng lực Ngũ Sắc Lọng Che gia tăng đến mười vạn.
Đây là một cái khái niệm vô cùng khủng bố.
Một sợi tóc đủ để đè sập gian phòng, nội tạng nặng mấy cân bị gia tăng đến mấy chục vạn cân.
Trọng lực không có thực thể, chỉ có thần khí cũng không cách nào chống cự.
"Mở cho ta! !"
Khóe mắt Lục Khiêm nổ tung, làn da biến thành màu vàng óng, trên thân mọc ra long lân ám kim.
Thân hình nhanh chóng cất cao, hóa thành một đầu Ám Kim Thần Long.
Hai con ngươi vàng óng, bá khí lan tràn, long tu đón gió phần phật, tựa như thần vương từ trên trời giáng xuống.
Rống!
Hoàng Tuyền Đế Long hét lớn một tiếng.
Một đầu trường hà kim hoàng vắt ngang hư không.
Hoàng Tuyền Thánh Hà kéo dài tuyên cổ, vượt qua thời không, liên thông hoàn vũ.
Không biết đã tồn tại bao nhiêu vô lượng kiếp, cỗ khí tức tang thương xa xưa kia, thật sự làm cho người ta sợ hãi thán phục.
"Hoàng Tuyền!"
Thiên Tôn mở to hai mắt nhìn, hắn nhớ tới một lời tiên đoán, chẳng lẽ Đại Càn âm chi đế đạo liền ứng ở trên thân người này?
Hoàng Tuyền và Hoàng Tuyền đạo thống khác nhau.
Hoàng Tuyền là tông môn của chư thiên quỷ thần, dấu hiệu rõ ràng nhất là Hoàng Tuyền Thánh Hà.
Thời điểm Hoàng Tuyền U Minh cường thịnh, có thể nói là vô cùng cường đại, con sông này đã từng là ác mộng trong lòng tu sĩ chư giới, sợ ngày nào lên sinh tử bộ, bị quỷ sai câu dẫn U Minh.
Oanh!
Thời điểm Thiên Tôn thất thần, không ngờ Hoàng Tuyền Đế Long đã phá tan một khe hở, trốn ra ngoài xa.
"Đuổi!"
Thiên Tôn hung hăng cắn răng, đuổi theo sau lưng Hoàng Tuyền Đế Long.
Võ Sư ở trong Phong Đô Sơn nhìn thấy toàn bộ chuyện đã xảy ra, thời điểm Hoàng Tuyền xuất hiện, nàng rất lâu cũng không thể lấy lại tinh thần.
Hóa ra đây mới là át chủ bài của Lục Khiêm.
Đồng thời trong lòng nàng ẩn ẩn phát hiện ra cái gì đó.
Đoạt xá có thể kế thừa đạo hạnh và trí nhớ của một người, nhưng căn bản không thể kế thừa linh hồn, dù sao cũng là đổi một cái chủ nhân.
Hoàng Tuyền từ Nê Hoàn cung bay ra, đồng thời còn có thể phát huy ra uy lực cường đại.
Chẳng lẽ Lục Khiêm không phải là nguyên thần thứ hai của Thanh Đế, nhưng hắn làm như thế nào biết rõ nhiều nội tình như vậy? Hoặc là nói nguyên thần thứ hai bị hắn chiếm đoạt?
Ý nghĩ này suýt chút nữa khiến tam quan của Võ Sư vỡ nát.
Không ngờ Thanh Đế không gì làm không được trong lòng lại bị lừa?
Nghĩ tới đây, nàng lại có chút do dự, đến cùng có nên nói cho Thanh Đế tất cả hay không.
Không nói sẽ phụ quân ân, nhưng sống cùng Lục Khiêm lâu như vậy, biết rõ Lục Khiêm cũng không phải là người xấu.
Võ Sư lại dự định hỏi một chút, nếu như Lục Khiêm không tổn hại lợi ích của Thanh Đế, đồng thời nguyện ý một mực hiệu trung, như vậy nàng sẽ cầu tình vì Lục Khiêm, cũng không phụ việc quen biết một trận.
Thân hình Lục Khiêm nhanh chóng lướt đi, hư không thâm thúy, rộng lớn vô ngần.
Lại thêm năng lực Thất Thập Nhị Biến, nhẹ nhõm tránh thoát đám người Thiên Tôn.
"Lục Khiêm đại nhân, ta muốn đi ra."
Thanh âm của Võ Sư truyền đến lần nữa.
Soạt!
Tâm niệm Lục Khiêm hơi động, một đạo quang mang từ Phong Đô Sơn bay ra, vững vàng rơi xuống trước mặt Lục Khiêm.
Vẻ mặt Võ Sư phức tạp, nói:
"Thanh Đế lại thúc giục, lúc nào ngươi mới có thể đi đến bên kia?"
Võ Sư lấy ra một mảnh lá cây.
Lá cây có đường vân phức tạp, xích quang lóe lên một cái, có ẩn ẩn thể thấy được văn tự bên trong.
"Chờ một chút, ngươi nói với Thanh Đế một câu, ta giải quyết Thang Lân xong sẽ đi qua."
Lục Khiêm thuận miệng nói, ai ngờ câu nói tiếp theo của Võ Sư, khiến hắn suýt nữa không kìm được.
"Ngươi có phải là giả hay không? Thật ra không phải phân thân của Thanh Đế đại nhân."
Lục Khiêm không ngừng suy nghĩ, hiện tại không thể giết người này, nếu không Thanh Đế sẽ lập tức cách không bay tới, sau đó một bàn tay chụp chết mình.
Bây giờ mình mới là Nguyên Thần đỉnh phong, không có năng lực gì chống lại được.
Hiện tại cũng chỉ có thể đánh bài tình cảm.
Lấy sự hiểu biết của hắn đối với Võ Sư, nữ nhân đơn thuần này sẽ không ở dưới tình huống không có chứng cớ chất vấn người khác.
Cho nên hắn biết rõ phải ứng đối như thế nào.
"Không sai."
Thái độ thẳng thắn của Lục Khiêm, khiến Võ Sư sững sờ.
Nàng vốn cho rằng hắn sẽ nói dối, không nghĩ tới lại thừa nhận như vậy.
"Vậy ngươi. . ."
Lục Khiêm cắt đứt lời Võ Sư, vừa phi hành, vừa nói:
"Ta chỉ vì mạng sống, ta biết rõ thứu Thanh Đế muốn là Tiên Thiên Kiến Mộc, vật này ta không quan tâm, lát nữa trở về tự sẽ tự nói rõ với hắn."
"Được, thiếp thân tin ngươi một lần."
Võ Sư cắn răng, lựa chọn tin tưởng Lục Khiêm.
Oanh!
Phía trên một viên tinh thần hoang vu cách đó không xa, có hai cự nhân một đen một trắng đang đánh nhau.
Toàn thân cự nhân đen như mực được tạo thành từ Nhược Thủy, mỗi một quyền đều mang theo tinh quang và năng lực hòa tan vạn vật quỷ dị.
Bầu trời hạ xuống Hắc Thủy Tai Ương.
Rơi từng chút từng chút lên người Cự Linh Thần, lưu lại từng cái hố.
Tấm khiên của Cự Linh Thần vỡ vụn không chịu nổi, Nhược Thủy là nhất tinh chi chủ, tự nhiên có được thủ đoạn khác hẳn với thường nhân.
Song phương giao đấu hơn mười hiệp, Cự Linh Thần lại không chịu nổi.
Hai cái thân ảnh như con kiến xuất hiện gần cự nhân, chính là hai cha con Nhược Thủy và Thang Lân.
Cách đó không xa còn có mấy trăm người Nhược Thủy Tinh trợ trận.
"Ha ha, phụ thân thần công cái thế, tên súc sinh này sắp không chống đỡ được nữa rồi."
Thang Lân cười nói.
"Lần này chính là thời cơ tuyệt vời, lát nữa tìm được Lục Khiêm, vi phụ giúp ngươi vây khốn hắn, sau đó ngươi nhanh chóng đánh giết, tuyệt không để lại bất cứ cơ hội gì."
"Được!"
Thang Lân có chút kích động, hiện tại tu vi hắn là Nguyên Thần sơ kỳ.
Nhược Thủy giúp hắn chiếm lĩnh hai cái tinh thần, chuyển hóa tín ngưỡng khiến cho hạt giống nảy mầm trưởng thành, đột phá đến Nguyên Thần.
Ban đầu dựa theo con đường này, tín ngưỡng Hủ Bại Vị Cách sinh ra đủ để cho mình tiến vào Nguyên Thần hậu kỳ.
Thế nhưng sau khi lưỡng giới khai chiến quy mô lớn, hai viên tinh thần này của hắn cũng mất đi, khiến tiến trình tu luyện dừng lại.
Thang Lân đặt tất cả hi vọng lên trên người Lục Khiêm.
Nếu thành công tước đoạt Hắc Thủy Tai Ương của người này, nhất định hắn sẽ tiến vào cảnh giới càng cao hơn, tại thời cuộc nguy hiểm này cũng coi như có thêm một điểm bảo vệ.
Nghĩ tới đây, Thang Lân giống như nhìn thấy được cảnh tượng mình thôn phệ Lục Khiêm, mà hắn là người nối nghiệp đảm nhiệm chức vị tinh thần chi tử, cả hai song tu, nhảy lên trở thành thiên tài sáng nhất Đại Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận