Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Thụ Tinh bà bà(2)

【VIP】 Thụ Tinh bà bà(2)
Mấy nữ quỷ khác kêu gào bay ra, một giây sau liền bị một kiếm bay đầu.
Thụ Tinh bà bà bi phẫn, nhưng cũng không thể làm gì.
“Kết thúc đi!”
Xoạt!
Phi kiếm phóng lên tận trời. Giống như ngọn núi nguy nga cắm thẳng vào mây xanh.
Kiếm khí lành lạnh, sát cơ hóa thành thực chất. Lần này Thụ Tinh không thể trốn đi đâu được. Thụ Tinh tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Bà bà! !”
Phương xa truyền đến tiếng kinh hô của Tiểu Thanh. Thụ Tinh bà bà nhìn qua phương hướng Tiểu Thanh, cất cao giọng nói:
“Tiểu Thanh, mau đi đi.”
“Tiểu Thanh.”
Thư sinh vui mừng nhìn qua phương hướng Tiểu Thanh, trong mắt tràn ngập yêu thương.
“Ha ha, đến rất đúng lúc, Tiểu Thanh, nhanh chóng đoàn tụ cùng ái lang của ngươi đi.”
Yến Nam Phi phân ra một đạo pháp lực, hóa thành một cái đại thủ ấn, nắm về phương hướng của thanh âm. Cùng lúc đó, dư thế của bảo kiếm cũng không giảm mà hạ xuống.
Ầm!
Lúc này, bầu trời truyền đến một tiếng nổ vang. Tầng mây đen như mực vỡ ra một khe hở vàng óng.
Ánh mắt Thụ Tinh và Yến Nam Phi không tự chủ được bị hấp dẫn tới. Hình ảnh trước mắt làm cho bọn hắn cả đời khó quên. Đây là một cái long trảo to lớn.
Lân phiến ám vàng, đường vân huyền ảo, thần thánh uy nghiêm, mang theo một cỗ cảm giác trấn áp đại thiên ma niệm. Càng quan trọng hơn là, cái long trảo to lớn này bao trùm phạm vi mười dặm. Bảo kiếm cũng đã rất lớn rồi, nhưng khi so sánh với long trảo này lại đơn giản nhỏ bé như cây tăm.
Răng rắc!
Long trảo nắm chặt bảo kiếm, nhẹ nhàng gập lại.
“Phốc!”
Yến Nam Phi phun ra một ngụm tiên huyết, thư sinh mang theo ở sau lưng bỗng nhiên rơi xuống đất, bắn lên một đám tro bụi.
Thư sinh sau lưng đã sớm ngã thành thịt nát.
“Đạo Cơ trung kỳ? Đạo hạnh ít nhất cũng đã tám trăm năm, lại có thần thông lăng lệ như thế.”
Cái miệng nhỏ của Thụ Tinh bà bà khẽ nhếch lên, lồng ngực chập trùng.
Biến cố đột nhiên phát sinh, khiến cho nàng hồi lâu vẫn chưa thể hồi thần được.
Bỗng nhiên, Thụ Tinh bà bà cảm thấy thân thể buông lỏng, số lượng Phi Nhĩ giảm đi rất nhiều.
Thần niệm cảm ứng xuống, liền thấy một con Kim Thiềm cao hai mươi trượng đang ở dưới cây, mở cái miệng lớn dính đầy máu ra, khẽ hấp chính là vô số Phi Nhĩ.
Tam Túc Kim Thiềm say sưa táp miệng ngon lành, nhìn thấy trên cây bỗng nhiên có hai con mắt lớn.
Vậy mà lè lưỡi muốn cuốn vào bụng ăn hết, dọa cho Thụ Tinh bà bà vội vàng nhắm mắt lại.
“Linh thú Đạo Cơ cảnh, chẳng lẽ đây là sủng vật của vị đại nhân kia?”
Nội tâm Thụ Tinh bà bà vô cùng khiếp sợ. Tiểu Thanh và Thải Vi đi chỗ nào tìm được giúp đỡ này vậy. Thế nhưng nhìn dáng vẻ mê mang của các nàng, đoán chừng cũng không biết rõ cụ thể xảy ra chuyện gì. Bất kể nói thế nào, hiện tại cũng xem như an toàn. Rốt cuộc Thụ Tinh bà bà cũng thả lỏng một hơi.
“Nếu như vị đại nhân này nguyện ý ở lại Già Lam Tự, Tiểu Thanh cũng không thể không. . .”
Trong lòng Thụ Tinh bà bà nảy ra một ý nghĩ.
Phía dưới, khói lửa tán đi. Yến Nam Phi hấp hối, vẻ mặt còn mang theo một tia không dám tin. Không nghĩ tới mình lại dễ dàng thất bại như thế.
Hắn không biết, hiện tại Lục Khiêm mới chỉ gần bảy trăm năm đạo hạnh. Nhưng cộng thêm Giao Long Đại Thủ Ấn đại thành, ít nhất cũng phát huy ra uy lực Đạo Cơ hậu kỳ.
Mặc dù chất lượng không sánh được với pháp lực hoá lỏng của Đạo Cơ hậu kỳ, nhưng luận uy lực lại thực sự đạt tới tiêu chuẩn.
“Vì sao vậy, ngươi thân là Nhân tộc, vì sao giúp những quỷ quái giết người không chớp mắt này.”
Yến Nam Phi hữu khí vô lực nói.
Nội tâm của hắn rất không cam lòng, tu luyện mấy trăm năm, vì tranh thủ những tín ngưỡng này, Yến Nam Phi trước sau bận rộn không biết bao nhiêu lần, mới xây dựng được một cái hình tượng hộ pháp đại thần bảo vệ an dân.
Quân tử chỉ luận việc làm không luận tâm.
Mặc kệ trong lòng có ý nghĩ gì, ít nhất hành động này cũng được xưng là chính nhân quân tử. Chí ít cũng có trăm vạn Nhân tộc bởi vì mình mà đạt được yên bình.
“Không có gì, chỉ là động đến lợi ích của ta mà thôi.”
Lục Khiêm cười nói. Hắn là một người ích kỷ.
Sở dĩ lúc ở Nam Linh Vực trở thành tiên phong chống lại Yêu tộc, chủ yếu là vì đắc tội Yêu tộc quá nhiều, đồng thời cũng vì Yêu tộc đuổi tận giết tuyệt. Dù sao trước đây mình cũng chuyện trò vui vẻ với đám người Nghiệt Long.
“Hừ, muốn chém muốn giết cứ tự nhiên. Ta nhăn mày một cái ta là cháu của ngươi.”
Yến Nam Phi hừ lạnh một tiếng.
“Được, thành toàn cho ngươi.”
Xoạt!
Tam sắc thần thủy rơi xuống, Yến Nam Phi hồn phi phách tán ngay tại chỗ.
“Bị tín ngưỡng ăn mòn cũng không biết, đồ đần. Hơn nữa ngươi còn bị người ta xem như là vũ khí mà sử dụng.”
Lục Khiêm nhìn qua thi thể thư sinh chảy ra dòng máu màu xanh lục ở bên cạnh nói. Rất rõ ràng, tên thư sinh này cũng không phải người đứng đắn gì, có lẽ bị một loại yêu ma nào đó phụ thể. Yến Nam Phi đã bị tên thư sinh này lừa dối.
Thế nhưng cũng không kỳ quái, điều khiển tín ngưỡng, tương đương với người khoe khoang. Dần dà có thêm tín đồ cung phụng, ngay cả mình cũng tin tưởng mình là đại thần bảo hộ an dân.
Lúc này, Thụ Tinh bà bà cũng hiện ra nguyên hình. Quần áo rách rưới, mơ hồ có thể thấy được da thịt trắng hơn tuyết.
“Ngươi chính là bà bà? Ta còn tưởng rằng ngươi là lão thái thái bán nam bán nữ nữa đấy!”
Thụ Tinh bà bà không hiểu Lục Khiêm trêu chọc, cười nói:
“Đại nhân nói đùa, mọi người đều có lòng thích cái đẹp. Sao lại biến ảo thành loại hình tượng xấu xí này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận