Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Núi này quỷ thần kinh hãi, hỏa này vạn vật tẫn(1)

【VIP】 Núi này quỷ thần kinh hãi, hỏa này vạn vật tẫn(1)
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên gã gặp được có người trấn áp được sát ý của Phá Quân.
Sát ý của Phá Quân chính là sát nghiệp thực thể hóa, giống thật mà không phải thật, giống hư mà không phải hư.
Dưới sự kinh hãi gã quên luôn cả tình trạng mà mình đang gặp phải.
“Hắc Sơn sơn chủ, ngươi là ai?” Lục Khiêm chậm rãi đi ra từ trong ma vụ, hắn thu hồi kim khí ngàn trượng.
Đi theo phía sau âm ảnh mông lung hiện ra đạo sĩ đầu chó, đầu trâu mặt ngựa, còn cả ma diện Dạ Xoa khủng bố.
Ánh trăng trắng bạc xuyên thấu mây đen trùng điệp, chiếu vào bên trên gương mặt tái nhợt của đạo nhân, bầu không khí âm trầm kinh khủng giống như là Hoàng Tuyền yêu đạo.
“Ta là ai, liên quan gì tới ngươi?” Phá Quân hừ lạnh nói, Cương khí màu đỏ thẫm phun trào không mảy may rung chuyển được Chiến Mâu thanh đồng.
“Hóa ra là một hán tử cương ngạnh, không biết dưới sự hầu hạ của đại hình, miệng còn cứng rắn được nữa hay không.” Lục Khiêm đánh ra mấy đạo kim khí hóa thành xiềng xích khóa gã lại.
“Ngươi thử chút xem, gia gia cứng rắn hơn so với ngươi nghĩ đấy.”
Phá Quân dứt khoát không phản kháng, phản kháng cũng thoát không khỏi lòng bàn tay của người này.
Lục Khiêm không nói gì, trong tay áo bay ra một đạo bạch phong.
Bạch Cốt Kiếp châm hấp thu vô số tinh huyết bây giờ càng nhỏ bé, tính chất càng thêm cứng lại.
Bên trong ba tấc âm phong chứa ba vạn Kiếp châm.
Người trúng chiêu đều phải chịu thống khổ như lăng trì gấp mấy lần.
Năng lực của người này không tầm thường, chắc là có chuẩn bị mà đến.
Nếu không phải là Thái Âm Kim Đồng có thể nhìn thấy thiên địa biến hóa trong phạm vi trăm dặm nói không chừng người này có thể thật sự đục nước béo cò.
“A!”
Đỉnh núi truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết.
Hắc Sơn cách đó không xa.
Thái Sử bỗng nhiên mở hai mắt ra, môi son khẽ mở hoảng sợ nói: “Không ổn, Phá Quân xảy ra chuyện rồi.”
Soạt!
“Đại nhân, ta đi cứu hắn.”
Thân ảnh của Tham Lang bỗng nhiên xuất hiện sau lưng nàng ta.
“Ngươi cẩn thận một chút, thời điểm tất yếu có thể giết người đi, không cần phải vội vàng tìm hiểu tin tức.” Thái Sử nói.
Chủ nhân của Hắc Sơn quả nhiên có quỷ, lúc đầu chuyến đi này của Phá Quân trong tính toán của Thái Sử là hung bên trong có cát.
Ai nghĩ tới vừa biến hóa trở thành điềm đại hung.
Mặc kệ người này có quan hệ với đại biến số trong tương lai hay không, chí ít trong tương lai cũng là biến số không hề nhỏ.
“Được!” Tham Lang biểu hiện bình tĩnh nhưng nội tâm lại đang rất vội vã.
Y và Phá Quân là huynh đệ ruột thịt, cùng nhau tu hành hai trăm năm, tình cảm thắm thiết không gì sánh được.
Thời điểm y chuẩn bị rời đi thì thanh âm của Thái Sử lại run rẩy vang lên lần nữa.
“Không cần nữa, Phá Quân hắn…” Mặt mày Thái Sử tràn ngập vẻ không dám tin:
“Phá Quân chết rồi.”
“Cái gì? Ta không tin, Phá Quân làm sao có thể chết ở nơi nhỏ bé này…”
Hai mắt của Tham Lang đỏ thẫm, Bắc Đẩu Sát Phá Lang thần quang ngút trời phóng lên, mặt đất của động phủ dần dần vỡ ra.
“Bình tĩnh, người này có rất nhiều biến số, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta!”
Nội tâm của Thái Sử có chút hối hận, vốn nàng cho rằng đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, nhưng kết quả là bổ nhào một cú thật đau, hao tổn mất một mãnh tướng.
Sơn chủ Hắc Sơn trong thời gian ngắn như vậy đã giết chết Phá Quân, điều này cho thấy thực lực người này không chênh lệch quá nhiều so với Tham Lang.
Trước tìm được đại biến số, về sau báo thù vẫn chưa muộn.
Nghe được lời phân tích lý trí này của Thái Sử, Tham Lang mới tỉnh táo lại.
Bọn hắn từ nhỏ đã được truyền dạy là phải nhìn vào đại cục, lấy Nhân tộc đại thế làm chủ, nhịn xuống cừu hận ngược lại cũng dễ dàng.
Tham Lang nhìn sang phương hướng của Hắc Sơn thật sâu nói: “Tạm thời tha cho ngươi một mạng trước, ngày khác lại đến lấy đầu chó của ngươi.”
Phía trên Hắc Sơn.
Lục Khiêm nhìn sang thân thể của Phá Quân trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.
Không nghĩ đến gia hỏa này vẫn còn có bí pháp, vừa không chú ý chút đã bị gã ta vạch trần sau đó lập tức để cho gã bắt lấy cơ hội tự vẫn.
Trước khi chết còn hủy đi túi Hồ Thiên.
May mắn là Lục Khiêm kịp thời phản ứng bắt lại một phần đồ vật.
Nếu không số đồ đó hẳn là đã theo không gian trữ vật vỡ vụn mà lưu vong đến không gian không biết tên.
Bên trên lòng bàn tay của Lục Khiêm có thêm hai quyển trục màu tím.
Cốt làm bằng ngọc, vải lụa làm thành quyển, tơ vàng cột chặt quyển trục.
Bên ngoài được bôi lên nước sơn vàng, phù lục đen tuyền khắc họa ra đồ án phức tạp.
Giữa có sáu chữ to: Núi này quỷ thần kinh hãi
Một quyển trục khác kiểu dáng không khác biệt lắm, trên đó viết sáu chữ: Hỏa này vạn vật tẫn.
Giữ ở trong tay, một cỗ khí thế dồi dào đập vào trong mắt.
Sơn mạch nặng nề và năng lượng hỏa diễm nóng bỏng, nếu như mở quyển sách ra, toàn bộ lực lương buông thả ra chỉ sợ Lục Khiêm liền mặt mày xám xịt.
“Ngọc trục pháp lục, còn có loại đồ vật này cơ à.” Lục Khiêm kỳ quái nói.
Ngọc trục pháp lục và bùa chú bình thường có điểm khác nhau nhất định.
Ngọc trục có thể đem một loại hoặc là mấy loại phù lục khắc vào trên đó để gia tăng uy lực.
Mà phù lục thì không thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận