Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Hội Huyết Thực(1)

【VIP】 Hội Huyết Thực(1)
Mỗi ba tháng, Phục Ba sẽ xuất hiện để thu xếp công việc, lúc này Lục Khiêm không dám chèo kéo, để cho Âm Thần điều khiển thân thể từ xa.
Loại hành động mờ ám này có lẽ không thể giấu được cao thủ như Phục Ba.
"Không phải lão gia nói có thể sẽ rời khỏi Lăng Ba Lâu một thời gian sao?"
Yêu Nguyệt có chút không hiểu.
Hắc Sơn tuy nhỏ nhưng đà phát triển như vậy cũng không tồi, hàng năm sổ sách cũng thu vào được năm sáu chục ngàn Pháp tiền.
Mặc dù quy mô Lăng Ba Lâu lớn nhưng cùng lắm lão gia cũng chỉ có được chút da lông, thu nhập hoàn toàn không thể so với Hắc Sơn.
Nhưng Yêu Nguyệt chỉ nghĩ trong lòng như vậy, chỉ cần làm theo lời lão gia sai bảo, không dám cãi lời.
“Cô không hiểu đẫu, vẫn chưa phải lúc.” Lục Khiêm lắc đầu cười.
Chạy thì dễ, huyết chú trong Thức Hải có thể xóa đi bất cứ lúc nào.
Nhưng Lục Khiêm không muốn chạy, không thu được chút lợi ích nào mà còn lãng phí một chiếc áo giáp, hơn nữa còn có thêm tiền thưởng.
Vù!
Bóng người bay lên trời rồi biến mất ở nơi xa.
Lăng Ba Lâu
Nơi diễn ra hội nghị lần này không ở tầng năm.
Đó là một bí cảnh được kết nối bởi trận pháp Truyền Tống ở tầng thứ năm.
Bước vào bí cảnh.
Mây đen che kín bầu trời, rõ ràng là mặt trời đang giữa trưa, bên dưới lại mờ tối như chạng vạng.
Nước sông mênh mông tứ phía, đây hẳn là một hòn đảo trên sông.
Ở trung tâm của hòn đảo là một tòa nhà sàn bằng gỗ màu đỏ thẫm.
Nước sơn đỏ thẫm giống như máu khô.
Cánh cửa mở ra trông như con quái vật với cái miệng khổng lồ.
Hai bên dãy nhà sàn trồng đủ loại cây lạ.
Bước vào tòa nhà, một mùi máu tanh nồng ập vào mặt.
Hai bên điện là hai nữ đạo đồng có khuôn mặt thanh tú, không một mảnh vải che thân.
"Bái kiến Ngư chấp sự."
Nữ đạo đồng hành lễ, lộ vẻ quyến rũ vô cùng, mắt óng ánh thu thủy nhìn về phía Lục Khiêm.
Lục Khiêm không thèm nhìn mà đi thẳng.
So với ba thị nữ ở động phủ, hai người này quả chỉ là hạng không đứng đắn, hiện tại hắn không có cái ham muốn ấy.
Bước vào đại điện.
Trong điện âm vụ cuồn cuộn, yêu khí ngút trời.
Trước mặt là một chiếc bàn dài bằng gỗ tử đàn.
Đĩa bạc bày đủ loại thịt tươi máu tanh.
Chân, tim, gan, đầu người bày gọn trong đĩa, tứ chi vẫn còn ấm, xem ra mới bị giết không bao lâu.
Bên cạnh bàn dài là đạo nhân mũi ưng, đầu trâu, đầu cá và đầu dê đang vây quanh ăn thịt.
Vẻ mặt dữ tợn đang vô cùng hưởng thụ, mặt bê bết máu, răng nanh dính máu.
Ngoài thịt sống, còn có thịt chín.
Bên cạnh chiếc bàn là một cái lồng hấp cao năm tầng, hơi nước bốc lên nghi ngút, qua khe hở của lồng hấp có thể thấy lờ mờ cơ thể trắng nõn của một cô gái.
Chắc là đã được nấu chín, nắp đột nhiên mở ra.
Hơi lạnh đột ngột xộc vào, cơ thể đó da tróc thịt bong, giống như hoa đua nhau nở.
Các đạo nhân đều bay vút lên cao lấy đi một phần máu thịt rồi bắt đầu ăn một cách mỹ mãn.
Ngoài đồ đã được chế biến, bên cạnh còn có mấy người sống đang bị trói.
Lục Khiêm cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn như thường, tiến lên rót một chén huyết tửu người, nhẹ nhàng uống một ngụm, coi như đi theo đám đông thôi vậy.
“Ha ha, Ngư Long lão đệ, ăn đi chứ!” Đạo sĩ đầu trâu gặm xương: “Tu sĩ Luyện Thể chúng ta cần phải kích phát huyết tính, khiến tu vi càng được nâng cao hơn.”
“Ai là tu sĩ Luyện Thế với ngươi chứ, Ngư Long đạo hữu đã quyết định đi theo con đường Luyện Khí rồi.” Một nam tử có diện mạo hung ác nham hiểm đi tới.
Người này chính là Vu Hỗ, huynh đệ của Vu gia, là một tu sĩ Ngưng Sát, cũng là một trong số ít người ở đây không uống máu mà chỉ uống huyết tửu và Mỹ Nhân Oa đan dược.
"Ừ, Long Chủng khó tiến bộ quá. Tiểu đệ ta gần đây đang chuẩn bị Ngưng Sát." Lục Khiêm cười nói.
Cứ cách một thời gian, Phục Ba sẽ lại tổ chức đại hội uống máu như thế này.
Năm ngoái hắn bế quan nên không tham gia, nhưng vì không muốn bị nghi ngờ nên năm nay hắn phải tới.
Mặc dù đã tới nhiều lần nhưng trong lòng của Lục Khiêm vẫn luôn chán ghét loại hành vi này.
Lục Khiêm luôn viện lý do tu luyện Âm thần, thấy hung tính không thích hợp tu luyện để từ chối, nhiều nhất chỉ uống chút huyết tửu.
Bên trong đại điện vang lên tiếng kêu rên không ngớt, tu sĩ Luyện Thể không cho rằng bản thân cùng loài với thức ăn, bởi vậy chỉ coi nhân loại trước mắt như chó lợn mà ăn vào.
Đám người này chẳng khác gì yêu ma.
Lục Khiêm tự nhận bản thân có lòng dạ độc ác nhưng trước sau vẫn duy trì giá trị quan của nhân loại, trong lòng vẫn có thứ gọi là giới hạn.
Còn đám tu sĩ Luyện Thể này đã không còn tư tưởng của nhân loại nữa rồi.
Lục Khiêm cảm thấy bản thân cùng bọn chúng không phải người đi cùng một con đường, quá tàn nhẫn, vượt quá ranh giới của người bình thường.
Sở dĩ bọn chúng hiền lành với hắn là vì hắn tạm thời đang chung một con thuyền với bọn chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận