Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 U Minh A Tỳ, Hoàng Tuyền Nại Hà(2)

【VIP】 U Minh A Tỳ, Hoàng Tuyền Nại Hà(2)
Thị Nhục không ngừng nhúc nhích sau đó biến thành hình dáng của Lục Khiêm.
Trong sơn động bỗng nhiên xuất hiện hai Lục Khiêm.
Điều này vẫn chưa dừng lại, Lục Khiêm điều động chân khí cắt lấy một khối huyết nhục của Phục Ba bên trong Kiếm Nang.
“A!”
Phục Ba kêu đau một tiếng, hai mắt nhắm chặt tựa như muốn mở ra, Lục Khiêm đánh ra một đạo Vong Tình Thủy.
Gia hỏa Phục Ba đáng thương này lại ngủ thiếp đi.
Trong động rơi ra một khối thịt cá lớn, hóa thân Thị Nhục bổ nhào đến, thịt cá dần dần dung nhập vào bên trong cơ thể.
Mà Thị Nhục hóa thân thành sáng vẻ của Phục Ba, mặt giống cá, trên thân mọc ra lân phiến, khí chất âm tàn cố chấp.
Đây là năng lực thôn phệ của Thị Nhục, có thể bắt chước hình dáng và khí tức của người khác, ngoài không có năng lực của người khác ra thì những cái khác y như đúc.
Hóa thân cuốn lấy cương sát khí bay đi, lần này không mang theo pháp khí chỉ cầm theo Kiếm Nang mà lần trước mò thi thể có được.
Cỗ hóa thân này có ba thành thực lực của bản thân hắn, vẫn có thể sử dụng một số pháp thuật.
Không đến nửa khắc, Lục Khiêm đi đến bên ngoài một thành trì to lớn.
Thành trì được xây dựng dựa lưng vào núi, bố cục kề sát địa khí.
Ở trong mắt tu sĩ, dường như hòa thành một thể với thiên địa giống như tuyên cổ dị thú nằm sấp trên đại địa.
Nơi đây cách nhục thân hơn hai trăm dặm.
Trước đây tu vi Dưỡng Thần trung kỳ chắc chắn không đủ để điều khiến pháp thuật bên ngoài hai trăm dặm.
Khi đó chân khí Ngưng Sát tương đối dày nặng, phần lớn chỉ có thể ở trong phạm vi hơn mười dặm.
Sau khi Luyện Cương, chân khí mang theo một tia tính chất nhẹ nhàng.
Chân khí có thể đạt tới hơn trăm dặm.
Đến giai đoạn Dưỡng Thần hậu kỳ này, rất nhiều pháp thuật cao thâm và pháp thuật Luyện Đan Luyện Khí mới có thể dùng để nhòm ngó vào ngưỡng cửa cao giai.
Giai đoạn này, tu sĩ tu luyện kiếm hoàn sẽ chân chính bộc phát thực lực khủng bố.
Lục Khiêm dừng lại ở ngoài thành, hắn thu liễm khí tức, biến thành dáng vẻ của một người trung niên mặc áo xám.
Thành trì người người tấp nập tới lui ra vào.
Thương gia, tiêu cục, tiểu thương…
“Dừng lại có hộ tịch trong thành hay không? Có lộ dẫn không?”
Hai binh sĩ áo xanh ở cửa thành ngăn Lục Khiêm lại.
“Bẩm đại nhân, không có.” Người trung niên hóa thân của Lục Khiêm cười nịnh nói.
“Năm văn tiền lệ phí vào thành.” Binh sĩ áo xanh vẻ mặt không đổi nói.
“Được!”
Lục Khiêm giả vờ tìm tòi theo mũ rộng vành, thực ra là lấy ra một khối bạc vụn ở trong túi Hồ Thiên.
Binh sĩ nhìn thấy bạc thì vẻ mặt lộ ra nụ cười, đưa cho Lục Khiêm một phần văn thư.
“Đây là chứng từ, tuyệt đối đừng làm mất. Nếu không bị giới nghiêm ban đêm bắt được thì không tránh khỏi được đại hình hầu hạ.”
“Đa tạ đại nhân.”
Lục Khiêm đi vào bên trong thành.
Đường đi có đá lát đường màu xanh thoáng đãng vô cùng, thỉnh thoảng có một đợt dị thú kéo xe ngựa đi qua.
Hai bên đường phố tiểu thương rao hàng.
“Khách quan, có muốn tới uống trà không, tiểu điếm còn có chỗ nghỉ lại đấy.” Tiểu nhị ở cửa tiệm một bên hô.
Lục Khiêm suy nghĩ cuối cùng vẫn quyết định đi vào.
“Mang lên hai món ngon nhất và một vò Bích Loa Xuân.” Lục Khiêm vứt xuống một khối bạc vụn.
Chưa quen cuộc sống ở nơi đây cũng không biết đạo tràng của đối phương ở đâu.
Quán trà phổ thông là nơi có tin tức dày đặc nhất, có thể sẽ biết rõ một số chuyện.
“Đến đây.” Tiểu nhị cửa hàng bưng lên một chén trà, một đĩa kho cánh phượng, một bàn bánh ngọt màu củ cải.
Nước trà vào miệng, răng môi lưu hương.
Chỉ là ham muốn miệng lưỡi tầm thường lại làm cho tâm tình của Lục Khiêm thả lỏng, rất lâu rồi không có cảm giác thoải mái như vậy.
Mấy năm nay không phải đang đấu pháp thì chính là đang trên đường đi đấu pháp.
Hoàn toàn không có một chút niềm vui vẻ của thế nhân.
Tuổi thọ Dưỡng Thần dài đến hơn ba trăm năm, thời gian hưởng thụ nhàn hạ không ngắn ngủi như phàm nhân chỉ vài chục năm.
Tu hành chính là như vậy, không tiến ắt lùi.
Chỉ có leo lên đỉnh núi cao nhất thì mới có thể chiêm ngưỡng được phong cảnh đẹp nhất.
Lục Khiêm nhìn như hờ hững uống trà kỳ thật hết thảy tin tức xung quanh đều lọt vào tai hắn.
“Lão Lý, tiểu tử nhà ngươi có qua được khảo hạch của Thăng Tiên phủ không?”
“Qua cái cọng lông, chưa đến vòng thứ nhất đã bị đuổi ra ngoài.” Một lão hán lông mày chữ bát sầu mi khổ kiểm nói.
“Vẫn tốt mà, chỉ ít có thể ở lại nhân gian chăm sóc phụ mẫu. Không giống với lão Dương kia, hơn hai mươi năm mà không thấy xuất sư trở về.”
“Cái rắm, Dương tiểu nhị là đi tiên môn hưởng phúc. Lão Dương và mấy con trai ở nhà còn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, tốt hơn người ở nhà trồng trọt không biết bao nhiêu.”
Lão hán dừng một chút uống ngụm nước trà, lại cảm thán nhi tử vì sao không cố gắng.
“Thăng Tiên phủ?” Lục Khiêm bắt được một tin tức mấu chốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận