Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

Sơn tinh(2)

Sơn tinh(2)
Đêm tối thê lương lạnh lẽo, sương mù dày đặc.
Bóng cây cối phản chiếu ngược trên mặt đất, cuồng phong quét qua khiến bóng đen trên mặt đất đung đưa, giống như nanh vuốt của yêu ma.
Không khí ở đây u ám, song cũng là nơi dễ dàng sinh ra quỷ quái.
Trong thế giới chí quái đầy bí ẩn kỳ lạ này, thần tiên không thấy nhiều, yêu ma dị thú gặp cũng ít, hầu như ở khắp mọi nơi đều có những câu chuyện kỳ ​​lạ tương tự.
Rất nhiều thứ còn không được gọi là yêu ma, hầu hết là dị thú.
Lục Khiêm dường như cảm nhận được điều gì đó, thân hình chợt lóe, hắn trốn sau một tảng đá xanh lớn.
Sau một lúc.
Kẻ đến đây không phải người.
Mà là thứ gì đó giống hình người.
Cao ba, bốn thước, toàn thân mọc đầy lông vàng, con ngươi đen kịt, chỉ có một chân.
Nước da rất đen, đen như than củi.
Người này rất khỏe, bước một chân xuống đã tạo thành lỗ thủng trên mặt đất.
“Đây chính là Sơn tinh mà thợ săn nói đến sao?” Lục Khiêm nghĩ thầm.
Trên đời không có nhiều sự trùng hợp đến vậy, sau khi Lục Khiêm nghe một thợ săn gần đó kể có người gặp phải Sơn tinh nên mới tới đây.
Sơn tinh nhảy đến bên mép suối, uống nước ừng ực, moi một con cua ra khỏi hang ăn sống.
“Dị Uyển” quyển 3: “ Sơn tinh giống như người, một chân, dài ba bốn thước, ăn cua núi, thở ra lửa, đêm hoạt động, ngày ẩn thân”.
Xì!
Ba thước ánh sáng xanh, Âm hỏa rực sáng.
Không khí bị xé toạc, tạo ra một tiếng kêu the thé, bén nhọn.
Sát khí nồng đậm đâm thẳng vào sau lưng.
Keng!
Âm Phù kiếm đâm vào lưng Sơn tinh, vang lên tiếng vàng sắt va nhau.
Tia lửa bắn tung tóe, trường kiếm bị bắn ra cũng không xuyên thủng được hàng phòng ngự của đối phương, chỉ để lại những vết xước mờ nhạt.
“Ồ!” Lục Khiêm có chút kinh ngạc.
Da của tiểu súc sinh này khá dày, trong sách cũng không viết nên xem ra không thể hoàn toàn tin tưởng được.
"Grừ!"
Sơn tinh đau đớn, quay đầu gầm lên với Lục Khiêm, há miệng phun ra ngọn lửa dài hai thước.
Lục Khiêm lắc mình né được, trên tảng đá xuất hiện một lỗ thủ do bị thiêu cháy.
Sơn tinh có sức mạnh, da dày, biết phun lửa.
Tất cả chỉ có vậy.
Phù!
Ánh sáng xanh xuyên qua mắt Sơn tinh, xuyên sâu vào đầu nó.
Phịch!
Thi thể ngã xuống đất, giãy dụa một lúc mới bất động hẳn.
Phịch!
Thi thể Sơn tinh ngã xuống đất, máu chảy ra.
Lục Khiêm bước tới, dùng một chiếc bình đựng lấy máu.
Vốn dĩ hắn muốn dùng máu của chính mình, nhưng sau nghĩ lại rồi thôi.
Ngộ nhỡ tướng mạo Đạo binh được huấn luyện trông giống hệt hắn, trên người lại chảy cùng dòng máu.
Vậy thì Lục Khiêm chính là là chủ nhân của chúng, hay là phụ thân nhỉ?
Vì thế, tốt hơn là sử dụng máu của những dị thú khác.
Sau khi lấy máu, cắt bỏ da, thịt, xương... hắn cho vào túi.
Vù!
Thân ảnh khuất vào màn đêm.
Nửa đêm, đường tối vắng không một bóng người, bóng đen như quạ len qua mái hiên.
Mấy ngày này hắn đang nỗ lực tìm hiểu tin tức ở Thông U quan.
Tiếc là thông tin tại phàm trần tương đối ít, cho đến nay vẫn chưa thể tìm hiểu được gì.
“Cũng không biết sư phụ sống hay chết.” Lục Khiêm thầm nghĩ.
Hàng nghìn, hàng vạn Âm Ma hội tụ thành ma vô hình, ký ức đến nay hãy còn mới mẻ.
Nếu dính phải một chút Ma hỏa thì đạo hạnh sẽ hoàn toàn hóa thành tro bụi.
Người sư phụ Lý Độ này thực sự là tài năng khiến kẻ khác kinh ngạc.
Không hổ danh là thiên tài khó gặp trong suốt năm trăm năm qua.
Sau trăm năm theo dõi, lại vẫn có thể tìm ra một con đường khác đi theo ma đạo.
Tài năng như vậy đúng là thế gian hiếm có.
Nhân phẩm cũng khó có thể soi mói, trăm năm sau vẫn còn có người nhớ đến công ơn của ông.
Nếu ở danh môn chính phái, vậy sẽ xem như là hạt giống được bồi dưỡng cho sau này, nhưng tiếc là lại sinh ra nhầm chỗ.
"Ma La... e rằng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, chắc không phải cố nhân năm đó đâu."
Lục Khiêm liên tục nhẩm cái tên đó trong lòng.
Cái danh hiệu Ma La này hơi giống Ma chủ vực ngoại trong thư tịch kỳ lạ kia.
Ma Tuần, Thích Thiên...
Bình thường Thiên Ma đều có một bộ tên thật, niệm tụng tên thật sẽ bị Thiên Ma để ý.
Đang nghĩ ngợi, hắn bất giác đi tới hậu viện.
Vừa bước vào phòng, cơ thể đã biến thành người giấy.
Túi Hồ Thiên được đặt ở trước bản thể.
Hắn lần nữa tiến nhập vào tu hành.
Đạo tu hành chính là chuyên cần và khổ luyện.
Qua một tháng.
Về cơ bản, Lục Khiêm đều dành thời gian thiền định, luyện pháp thuật và luyện dược.
Không dám lơ là dù chỉ một ngày.
Ục!
Đêm khuya, Lục Khiêm đột nhiên mở mắt.
Huyết chủng của Ngư Long Nguyệt Hoa tỏa ra ánh sáng.
Thân hình thon dài, cao chín thước, tóc tím, mắt vàng.
Da toàn thân mọc ngư lân có hoa văn màu ố vàng.
Khí chất nhất thời đại biến, tà ý mà lại cao quý, thân hình không giống người thường, không lộ vẻ nở nang, đường cong uyển chuyển, to lớn mà cương nghị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận