Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Vận mệnh trêu người, cuối cùng thành không(1)

【VIP】 Vận mệnh trêu người, cuối cùng thành không(1)
Huyết quang của Tất Phương nhuộm đỏ bầu trời. Thiên địa như lò luyện nóng bỏng. Tiên Thiên Thiên Xà phun ra Tiềm Âm Qùy Thủy, Cổ Điển lão nhân gọi ra Bắc Đấu Hặc Hồn chi thuật. Đỉnh đầu còn có Huyền Vũ Trụ kiếm quang, Vô Lượng Cửu U, Kinh Tịch Thiên Kiếm. Thiên Hà chân nhân ở trong đó gần như không có khả năng chạy trốn.
Đương nhiên, Thiên Hà cũng không muốn chạy trốn. Bây giờ lão đã dung hợp với Thông Thiên Hà, pháp lực đã đạt đến đỉnh điểm. Bây giờ chỉ còn một bước cuối cùng đó chính là Thiên Hà hoàn toàn biến mất, cơ thể và long mạch thổ khí của Thông Thiên Hà hợp hai làm một.
Trên thế giới chỉ còn lại Thông Thiên Hà Thông Thiên đạo nhân.
Đến lúc đó, lão sẽ hoàn toàn hòa làm một thể với mảnh thiên địa này, vĩnh hằng bất hủ. Không còn bối rối vì Thiên Kiếp nữa. Cái giá phải trả là vĩnh viễn không thể tiến thêm một bước. Tất nhiên, mức giá này Thiên Hà có thể chấp nhận được. Sau này quản lý khu vực hàng tỷ người này. Với thiên phú của lão hoàn toàn có thể tiến xa hơn khi có sức mạnh của vạn dân.
Ầm!
Công kích đầy trời rơi xuống. Một khoảnh khắc trước, thân ảnh của Thiên Hà sụp đổ thành những mảnh vỡ trên bầu trời, triệt để dung hợp với thiên địa, hòa làm một với Thông Thiên Hà. Công kích của đám người rất mạnh mẽ, nhưng đối với Thông Thiên Hà mà nói chỉ là gãi ngứa. Sau khi hợp làm một với Thông Thiên Hà, Thiên Hà chính là Thông Thiên. Đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ biến thành tế phẩm cho Thông Thiên đạo nhân xuất thế.
Ầm!
Những mảnh vỡ do Thiên Hà đạo nhân rải khắp vạn dặm Thông Thiên Hà. Thần niệm và Long mạch được hình thành bởi hơi nước tinh túy hàng trăm triệu năm kết hợp chặt chẽ với nhau. Pháp lực ngàn năm của Thiên Hà so với thiên địa to lớn này vẫn còn có chút chênh lệch, giống như một giọt nước nhỏ vào dòng suối.
Không phải lão thôn phệ Thông Thiên Hà, ngược lại là Thông Thiên Hà đang đồng hóa lão. Không mất nhiều thời gian, lão đã mất đi ý thức, triệt để biến thành vật chết. Đương nhiên, Thiên Hà còn có hậu thủ. Nhiều năm như vậy, không thiếu chính là hậu thủ.
Chỉ có nuốt Long Châu vào mới có thể giải quyết vấn đề này một cách hoàn hảo.
“Cái này... Long Châu đâu?” Thiên Hà quá sợ hãi. Thiên Hà trước đây luôn tự tin, giờ phút này đã hoàn toàn suy sụp.
“Chuyện gì đã xảy ra!” Tròng mắt Thiên Hà trợn tròn như sắp nứt ra. Thông qua cảm ứng trong tim, mới biết rõ ngọn nguồn vấn đề. Một con Giao Long nho nhỏ trong lúc vô tình rơi vào vị trí Long Thủ, lại vô tình phát hiện ra vị trí của Long Châu. Lại trùng hợp là thân thể của Giao Long không sợ Tiên Thiên Thủy Tinh.
Sau đó lại nuốt Long Châu vào. Không có Long Châu, Thiên Hà triệt để đã mất đi hy vọng.
Mặc dù không ảnh hưởng việc lão dung hợp với Thông Thiên Hà, cũng không ảnh hưởng đến sự vĩnh hằng bất hủ. Nhưng ý thức của bản thân sẽ biến mất hoàn toàn, không còn một người gọi là Thiên Hà nữa.
Cho đến bây giờ Thiên Hà vẫn không biết làm thế nào mà Lục Khiêm tìm ra Long Thủ. Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi.
Vị trí của Long Thủ không cố định, tính bí mật cực mạnh, cực kỳ khó tìm, nếu không ai cũng có thể trảm Long Mạch, đoạn dòng sông rồi.
Chẳng lẽ thật sự là trùng hợp liên tiếp.
“Trời xanh xa xôi, hà cớ gì bạc với ta.”
Năm ngàn năm cố gắng. Vô số bố trí và hậu chiêu, hôm nay tan thành mây khói. Thời khắc ý thức biến mất, nội tâm bi phẫn của Thiên Hà bình tĩnh trở lại.
“Hoá ra đây là kiếp nạn của ta. Không nghĩ ra, không nghĩ ra, ông trời, ta vẫn không đấu lại ngươi. Ta chịu thua.”
Đủ loại mê vụ đều tan biến. Thiên Kiếp không phải tử kiếp, các Đan Kiếp vây công không phải tử kiếp. Tử kiếp thực sự là đây.
Vai trò của Lục Khiêm không quá lớn, dù chưa tới cả một phần trăm. Cho dù là phá hỏng trận pháp hay là nuốt Long Châu. Lục Khiêm nuốt Long Châu, Thiên Hà cùng lắm thì nuốt người này, nhưng chính là bị mắc kẹt ở một thời điểm như vậy. Thiên Hà vừa biến mất, khoảng cách một hơi thở chính xác nữa thì nuốt Long Châu. Hơi thở này vừa vặn là mấu chốt.
Lão không thể nào thôn phệ Long Châu, không có lực lượng để chống lại đám người. Ý thức nhanh chóng rút đi, pháp thuật của đám người Kiếm Chủ hạ xuống.
“Hừ, vận mệnh trêu người quá mà. Lão phu sợ mình không phải trò cười của hậu nhân.”
Từ xưa đến nay, vô số hào kiệt kiêu hùng thường thường gục ngã vì những điều nhỏ nhặt không đáng chú ý. Thiên Hà trước kia còn cười nhạo bọn họ, một chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến bọn họ khó chịu, xứng đáng không làm nên chuyện.
Thế là lão bỏ ra thời gian mấy ngàn năm để chuẩn bị, tất cả hậu thủ đều chuẩn bị kỹ càng. Chính là khoảng cách đến thành công, khoảng cách không phẩy mấy giây không đáng cân nhắc đến.
Bây giờ xem ra, đây chính là ông trời trêu ngươi. Không phải vận mệnh của đối phương mạnh đến mức nào mà là đúng lúc là hắn thôi.
Thì lai thiên địa giai đồng lực, vận khứ anh hùng bất tự do (Chú thích: Thời cơ đến thì có cả thiên địa góp sức, thời cơ đi thì anh hùng cũng...tèo).
Bạn cần đăng nhập để bình luận