Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

Quán trà(1)

Quán trà(1)
Từng tên hộ vệ mặc giáp đen của Chu thành chủ bị giết sạch sẽ.
Xác chết ngang dọc trên đường, chỉ còn dư lại một mình hắn ta.
Lãnh Huyết Thập Tam Ưng chậm rãi áp sát đến.
“Đáng chết!” Chu thành chủ ôm ngực, sắc mặt trắng bệch.
Vụt!
Lúc này từng trận âm phong thổi đến, sương đen dần bốc lên.
Mọi người không nhịn được rùng mình, nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống mười mấy độ, binh khí như có một lớp sương mỏng bám vào.
Bên trong sương đen xuất hiện một bóng người như ẩn như hiện.
“Quỷ…”
Đám người Lãnh Huyết Thập Tam Ưng không nhịn được thốt lên, một giây sau giống như gặp phải sét đánh.
Cảnh tượng yên tĩnh, đến nỗi tiếng nuốt nước miếng dường như cũng trở nên chói tai.
Hắc Ưng cùng Chu thành chủ liếc mắt nhìn sang.
Trước mắt là một cảnh tượng cả đời này khó lòng quên được.
Bên trong đám sương mù ma quỷ có mười hai người giấy sắc mặt trắng bệch, hai má đỏ bừng.
Quần áo màu chàm mới tinh, chất vải cứng ngắc giống như áo liệm dùng để chôn cất người chết.
Những người này có khuôn mặt cứng ngắc, khóe miệng nhếch thành nụ cười quái dị, như cười mà lại như không.
Bọn họ khiêng một chiếc kiệu mười hai người khiêng trắng như tuyết, đi một bước nhảy một bước, im lặng không một tiếng động.
Dọc theo đường đi để lại một chồng giấy trắng bay lượn.
Hai hàng người đang đi đến bên này.
Cảnh tượng trong đêm tối quỷ dị như vậy khiến người khác sợ mất mật.
Dù mọi người đều là cao thủ giang hồ giết người vô số nhưng trông thấy cả người đã cứng ngắc, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.
Mặc dù đối phương đang bước về phía bọn họ nhưng cơ thể họ vẫn cứng ngắc như cũ, không thể dời nổi bước chân.
Rầm!
Đến khi cách mọi người mười hai trượng, cỗ kiệu hạ xuống đất.
Tiếng rơi xuống này phảng phất khiến tim mọi người nhảy lên một nhịp.
Một bàn tay thon dài trắng xám vươn ra, chậm rãi vén rèm lên.
Mọi người ngưng thần bế khí, trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Đây là quỷ vương của Địa phủ đi tuần tra sao?
Rèm được xốc lên, một đạo sĩ mặc áo bào đen, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt lạnh lẽo tối tăm xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
“Thật ngại quá, các ngươi chặn đường ta.” Giọng nói của đạo sĩ áo bào đen vang lên trong trẻo.
Chỉ một thoáng đám người hung thần ác sát tách ra thành một con đường.
“Quấy rầy, xin cứ tự nhiên!”
Rèm được kéo xuống, người giấy nhấc kiệu lên.
“Thần tiên! Ta có Bách Bộ Kiếm quyết gia truyền muốn dâng lên, xin thần tiên cứu mạng!”
Chu thành chủ cao giọng gào thét, quỳ bịch xuống đất.
Hắc Ưng nhất thời như gặp phải đại địch, trong lòng tuyệt vọng, ngộ nhỡ kẻ trước mặt không biết là người hay quỷ nhúng tay vào, vậy thì hắn ta cũng chỉ đành bó tay chịu trói.
Nghe thấy Chu thành chủ nói câu này, trong kiệu truyền ra một tiếng cười nhạo khẽ khẽ không thể nào nhận ra.
Sương đen tản đi, cỗ kiệu đã biến mất từ lâu.
Mọi người giống như đang nằm mộng.
Lục Khiêm ngồi trong kiệu đang nhắm mắt suy tư, căn bản không bận tâm đến những chuyện giang hồ này.
Càng không có tâm trạng lấy mạnh giúp yếu.
Tùy tiện nhúng tay mà không phân biệt đúng sai, không biết chừng là làm việc tốt hay tạo nghiệp chướng.
Hắn lại càng không có hứng thú với võ lâm tuyệt học Bách Bộ Phi kiếm.
Có khả năng là ở tiên môn đã lâu, được tiếp xúc với toàn tu sĩ nên không có nhận thức rõ ràng về sức mạnh nữa.
Ở trong Thông U quan tìm bừa một đạo đồng cũng đã là tuyệt thế cao thủ ở chốn giang hồ này.
Bách Bộ Phi kiếm quả thực không tính là công pháp tốt đẹp gì, không chừng chưa đỡ được trăm chiêu của Âm Phù kiếm.

“Ha ha, thần tiên đại nhân mắt sáng như đuốc, sao có thể bị gia hỏa nhà ngươi mê hoặc!” Hắc Ưng trải qua chuyện này, đầu lưỡi đương nhiên không dám bất kính.
Đám người Hắc Ưng cùng nhau xông lên.
Chu thành chủ thoáng chốc đã bị phanh thây.
Hắc Ưng cầm theo đầu của Chu thành chủ, ngước nhìn lên bầu trời.
Hán tử mang theo vết sẹo khủng bố trên mặt này bỗng nhiên trào ra hai hàng huyết lệ trên khóe mắt.
“Cha! Nương! Muội muội! Ta đã báo thù thay cho mọi người!”
Giết chết Chu thành chủ, lấy được bí tịch Bách Bộ Phi kiếm, sau này giang hồ tất có một vị trí dành cho Hắc Ưng.
Nhưng hôm nay trong lòng hắn ta trống vắng.
Sau khi gặp được cảnh tượng quỷ dị này, Hắc Ưng cảm thấy xưng bá giang hồ cũng chỉ có thế mà thôi.
Mạnh như ngũ đại tuyệt thế, đứng trước mặt người kia cũng chỉ đám giun dế.
Bỗng nhiên hắn ta quay ngoắt về phía Lục Khiêm rời đi, dốc hết sức lực đuổi theo.
Mặc kệ phía trước là tiên hay quỷ, hắn ta vẫn muốn bái vào môn hạ, học tập các loại pháp thuật quỷ mị.
Cho dù phải bỏ ra bất cứ giá nào!
Không biết đuổi theo được bao lâu, trên người bị cành cây đâm đầm đìa máu tươi nhưng vẫn chưa nhìn thấy được bóng lưng của người kia.
Hắc Ưng chán nản ngồi xuống, cúi đầu không nói một lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận