Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Ngộ Đại thủ ấn, đạo tàng dị biến(1)

【VIP】 Ngộ Đại thủ ấn, đạo tàng dị biến(1)
Phía trên vùng đất hoang vu. Hư không chợt vỡ ra một vết nứt. Thân ảnh của Lục Khiêm bỗng nhiên xuất hiện trên mặt đất tối tăm khiến con chuột lửa khổng lồ bên dưới sợ hãi một trận.
Có gia hỏa không sợ chết muốn tiến lên công kích,lại trực tiếp bị một đạo kim khí xé nát. Lục Khiêm cũng không quan tâm đến những con thú bên cạnh này. Trước kia đụng phải những dị thú được ghi lại trong Thần Dị Kinh sợ muốn chết, bây giờ tu vi tăng nhiều, những con thú khổng lồ này yếu như con kiến trước mặt hắn.
"Nhất định phải quay về, nhưng không thể chủ động quay về, nếu không quá dễ gây nghi ngờ."
Mọi người đều chết hết, chỉ mỗi bản thân vẫn còn sống. Hơn nữa còn không bị thương. Lục Khiêm dứt khoát chọc vào lồng ngực, dùng Kiếm Hoàn rạch vài đường thật sâu ở trái tim, Âm thần cũng rạch vài đường. Sau đó đánh người của Diễm Tâm Kim Cung ngất xỉu để vào Kiếm Nang, bản thân cũng bay vào đó. Đám người trốn ở bên trong Kim Cung cũng có người chết. Nhục thân bị kiếm khí làm bị thương, mặc dù chỉ là một lỗ nho nhỏ, nhưng kiếm ý hỗn độn cũng không dễ dàng loại trừ như vậy, bọn họ trực tiếp bị bóp đến chết.
Lấy kiếm ý còn sót lại nhét vào vết thương.
Kiếm Nang trở lại Giải Thoát đại điện phía dưới ba trăm trượng thông qua hỏa diễm. Sau đó nằm xuống và đợi người khác tìm thấy mình.
Khi nằm xuống, Lục Khiêm suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Không ngờ Hoàng Tuyền đạo thống lại có hố lớn như vậy. Vốn dĩ tưởng rằng Thiên Hà đạo nhân không dùng huyết chú cho môn nhân phía dưới là bởi vì nắm giữ đạo tàng trong tay, coi thường dùng những thủ đoạn thấp kém này. Người ta căn bản không quan tâm đến môn nhân phản bội.
Bất kể chạy đến đâu, chỉ cần tu hành Hoàng Tuyền đạo thống tới trình độ nhất định, cũng có thể đối mặt với lôi kiếp. Điều này là để ngăn chặn việc cướp cho người khác. Chẳng trách Thiên Hà biết rõ như lòng bàn tay tuyệt học của đám người đó, trước kia chính là pháp thuật trên người mình, nói không hiểu cũng không được.
“Tuy nhiên, nếu không có điều này, e rằng ta cũng không thu hoạch được pháp thuật mạnh mẽ như Đại Giải Thoát Luân.”
Mặc dù rất nguy hiểm, vài năm nữa sẽ gặp phải Phong Kiếp. Kiếp nạn này cũng không phải Đạo Cơ bình thường ngăn cản được. Cơ bản tìm tới ai thì phải chết. Đây cũng là một cơ hội. Nếu như không phải tìm kẻ chết thay chỉ sợ tự mình cũng không tiếp xúc được đến tuyệt học của Minh Phủ. Cho dù đưa đến môn phái nào cũng là tuyệt học cao cấp nhất.
Lục Khiêm thậm chí còn không đủ tư cách để chạm vào một tán tu.
Còn có môn tuyệt học Tà Lực Đại Thủ Ấn này. Dù sao thì học cũng đã học được, cũng không kém mấy cái này.
Lục Khiêm quyết định chắc chắn, dù sao cũng học được ở cùng một chỗ rồi. Nghĩ tới đây, Lục Khiêm bắt đầu cảm ngộ Tà Lực Đại Thủ Ấn trong trí nhớ.
Pháp thuật này là một loại thần thông. Thần thông là một loại pháp thuật mà chỉ pháp lực mới có khả năng vận hành.
Uy lực của thần thông cũng rất lớn. Ví dụ như Tà Lực Đại Thủ Ấn là thần thông lấy lực phá vạn pháp thuần túy. Sau khi tu luyện thành công, phóng thích thần thông sẽ xuất hiện một bàn tay khổng lồ. Bởi vì nó ở dạng một lòng bàn tay đang mở ra, giống như một dấu tay đang ấn xuống. Cho nên được gọi là Đại thủ ấn.
Thuật này có sức mạnh phá hủy núi cao, có thể lớn hoặc nhỏ, rất linh hoạt.
Lục Khiêm từng nhìn thấy Tà Lực dùng Đại thủ ấn phá hủy một thành trì, có thể thấy được uy lực rất mạnh. Giao Long Cửu U trảo có vẻ không đủ khi so với nó. Tu thành công thuật này, nếu lấy thân thể của Giao Long thi triển. Già Thiên Long trảo nhô ra khỏi biển mây ngàn dặm, cảnh tượng chắc hẳn rất là hùng vĩ.
Bùm!
Lục Khiêm đang suy nghĩ thì một tiếng gầm vang lên từ lớp đất dày phía trên. Cát bụi tung tóe, một nam tử dáng vóc cao lớn, tóc đen đến eo, khuôn mặt kiên cường anh tuấn bước ra từ cái hố.
Kiếm khí còn sót lại từ mọi hướng tràn đến, lại trực tiếp xuyên qua cơ thể nam tử mà không gây ra bất kỳ tổn thương nào.
Vô Sinh nhìn chung quanh bốn phía, mày kiếm nhíu chặt. Cảnh tượng trước mắt có chút thê thảm, cũng giống như những đại điện khác, người chết, bao gồm cả pháp khí, thậm chí không còn một chút cặn bã.
Rốt cuộc thì thứ bọn họ đối mặt là đệ nhất Kiếm Tiên.
“A?” Lông mày Vô Sinh nhíu lại, nhìn thấy một túi vàng ròng được chôn trong đất. Cái túi này bảo quang lưu chuyển, lơ lửng trên không trung, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được chủ nhân của linh khí vẫn còn sống. Tương tự linh khí mất chủ nhân đều ám đạm vô quang, sẽ không trôi nổi như thế này.
Không đợi Vô Sinh tới gần, kim quang của Kiếm Nang lấp lóe, lỗ hổng mở rộng, một thân ảnh bay ra. Sắc mặt người này cực trắng, khóe miệng có vết máu, trên ngực có một vết máu sâu.
Trái tim bị thủng một lỗ lớn, nội tạng vỡ thành cặn thịt, huyết dịch đã đông lại thành chất rắn màu nâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận