Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Tin tức về Xích Âm, dụ địch thâm nhập (1)

【VIP】 Tin tức về Xích Âm, dụ địch thâm nhập (1)
Phục Ba đứng lên, thấy không có ai ra tay với mình, trong lòng tin tưởng thêm mấy phần.
“Thiên Nguyên đạo trường của tại hạ nằm ngoài vạn dặm, nếu như không ngại có thể tiến vào Tâm Đăng của bần đạo, một canh giờ liền có thể đến nơi.”
Ngũ Tạng đạo nhân nhìn mọi người, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một cốc Xích Diễm Tâm Đăng.
“Không cần, chạy đến đó như bình thường là được.” Song Đầu lão quái đáp lại.
“Ta tự bay được rồi.” Phục Ba lạnh nhạt từ chối.
Mọi người đều là lão yêu quái mấy trăm năm, lòng cảnh giác của bọn họ là thứ người bình thường không sánh được.
Đừng nói là người mới quen, cho dù là lão hữu mấy trăm năm cũng không dám tùy tiện bước vào trong pháp khí của người khác.
Hành vi này sẽ nguy hiểm đến cỡ nào?
Ngộ nhỡ người nào đó có ác ý, sợ rằng muốn trốn cũng không trốn được.
“Cũng được, chúng ta cùng bay qua.” Ngũ Tạng đạo nhân không để bụng mà nói.
Bây giờ phải cầu cạnh Phục Ba, trên người đối phương còn có Phân Hóa Thân Thể chi pháp.
Tu vi hiện tại của Ngũ Tạng đạo nhân đã đạt đến Bình Cảnh.
Hoặc là đột phá từ chất lượng của công pháp, hoặc là đột phá từ số lượng, tăng thêm vài thân thể sẽ luyện được nhiều hơn mấy pháp bảo.
Đạo hạnh chắc chắn sẽ mạnh hơn dĩ vãng rất nhiều.
Song Đầu lão quái cũng như thế.
Hai người vốn là song bào thai, không biết tại sao từ khi sinh ra đã là liên thể anh.
Thiên phú kỳ dị của hai người lại khiến bọn họ như cá gặp nước. Tài nguyên của một người có thế phát huy sức mạnh của hai người.

Phía dưới có một dòng nước vắt ngang qua đại địa.
Nước sông chảy róc rách, uốn lượn quanh co như cự long ẩn nấp bên trên đại địa.
Âm Sơn giản.
Lục Khiêm nhìn thấy nơi này, nhớ đến bằng hữu của Chúc Quỷ Vương cũng ở đây.
Lúc này, tín vật ngọc bội bên trong Kiếm Nang mơ hồ phát nóng, chuyện này càng khiến Lục Khiêm càng thêm xác định vị trí của Xích Âm.
Ý nghĩ rời đi trong lòng càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
Không bằng nhân cơ hội bỏ chạy?
Lục Khiêm gạt bỏ ý nghĩ này đi.
Bây giờ chưa phải là thời điểm.
Thiên Nguyên ở bên ngoài vạn dặm.
Bọn họ lựa chọn phi hành đi. Trên đường còn phải né tránh đoàn người, thỉnh thoảng lại dừng chân nghỉ ngơi.
Đến lúc đó đi cũng không muộn.
Hơn nữa Lục Khiêm còn có việc phải làm.
Mười hai canh giờ sau.
Ngũ Tạng đạo nhân dừng lại, nói với mọi người: “Đạo hữu hồi phục pháp lực trước đã.”
Ông ta không cần hồi phục, mấu chốt là Phục Ba.
Người này tiêu hao quá nhiều khí huyết, liên tục chiến đấu vài trận lại không có hồi phục, trạng thái hiện giờ tương đối kém.
“Được, ta đi làm ít huyết thực.” Phục Ba biến thành một quái ngư nhỏ hơn.
“Đạo hữu, ta giúp ngươi.” Ngũ Tạng đạo nhân nói.
“Không cần.” Phục Ba vẫn có lòng cảnh giác cao.
“Vậy để hai thủ hạ của ta giúp một tay.”
Ngũ Tạng đạo nhân nói, âm thầm liếc mắt ra hiệu cho Lục Khiêm, rõ ràng muốn hai người đi giám thị.
“Được.” Phục Ba đắn đo một lát, cuối cùng vẫn đồng ý.
Nếu từ chối thêm nữa thì sẽ không quá nể mặt mũi.
Phục Ba nói xong, thân thể bao bọc lấy huyết vụ, biến mất tại chỗ.
Mã tướng quân điều khiển âm vân cùng Lục Khiêm đuổi theo.
“Lát nữa ngươi làm thế này, rồi thế này…” Lục Khiêm phân phó kế hoạch cho Mã tướng quân.
Vụt!
Trên dọc một đường hai người phi hành.
Phía trước là một tòa thành trấn nhỏ, diện tích không lớn, thoạt nhìn chỉ có chừng ba, năm vạn người.
Phục Ba ngừng lại, từ sau khi bị Ngũ Tạng đạo nhân đánh tỉnh, cả người ông ta đã khôi phục bình thường, không còn lỗ mãng nữa.
“Các ngươi tiến lên thăm dò đường.” Sắc mặt Phục Ba âm trầm, trong mắt lập lòe dục vọng giết chóc mãnh liệt.
“Rõ, đại nhân!”
Mã tướng quân xông lên bay ra ngoài trước.
Lục Khiêm tay bấm chỉ quyết, Tam Thốn Âm Hỏa ngưng tụ giữa không trung.
“Khoan đã!”
Trong nháy mắt nhìn thấy Tam Thốn Âm Hỏa, hai mắt Phục Ba bắn ra ý lạnh, một luồng khí tức nguy hiểm tỏa ra từ người ông ta.
Ông ta cấp tốc bay đến trước mặt Lục Khiêm, tóm chặt cổ áo quái vật đầu ngựa này.
“Ngươi lấy được từ đâu?” Phục Ba nghiến răng nghiến lợi.
Thất Sát Âm Phù kiếm là sở trường tuyệt đối của các bàng môn Thông U quan Thất Võ Sơn.
Phục Ba chỉ gặp qua một mình Lục Khiêm đã tu luyện Thất Sát Âm Phù kiếm đến mãn cấp.
Mặc dù ở ngoài mấy vạn dặm, tỷ lệ tình cờ gặp gỡ cố nhân rất nhỏ nhưng trong lòng Phục Ba vẫn nhớ kỹ Lục Khiêm.
Ở trong lòng Phục Ba, thù hận với Lục Khiêm còn sâu xa hơn với Thiên Hà hội trưởng.
Mặc dù Thiên Hà hội trưởng là đối thủ lâu năm nhưng hai bên tranh đấu nhau theo cách có qua có lại.
Mỗi người đều có tổn thất cùng thu hoạch.
Nhưng Lục Khiêm thì không giống thế.
Cái tên này đã chiếm được lợi từ đầu đến cuối. Thậm chí sau khi gia nhập Lăng Ba Lâu, bản thân ông ta còn phải cung dưỡng hắn.
“Chờ ta bắt được ngươi sẽ bồi dưỡng ngươi thành huyết nô, cho ngươi sống không bằng chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận