Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Giao Long phối giống, không từ mà biệt(1)

【VIP】 Giao Long phối giống, không từ mà biệt(1)
Độc Nhãn Giao Long kể ngọn nguồn mọi chuyện, Bích Nhãn Giao Quân khẽ gật đầu hỏi thăm, chắp tay nói:
“Cảm tạ đạo hữu đã ra tay giúp đỡ. Sau này đạo hữu đã là bạn bè của Ngọa Long tự. Các huynh đệ tỷ muội, đi ra!”
Một khoảng thời gia phong vân biến sắc.
Mười con Giao Long từ bên trong đại điện bay lên không trung.
Đen tuyền, màu chàm, hồng phấn,… đủ loại màu sắc.
Hình thái của bọn họ cũng khác nhau, có Trư Bà Long, còn có một vài con chỉ có chút đặc thù của Giao Long, miễn cưỡng gọi là long hình Giao Long.
Bọn chúng biến thành nhân loại, nam có nữ có, già có trẻ có, cơ thể đều có đặc thù tương tự như yêu quái.
“Gặp qua các vị đạo hữu.”
Lục Khiêm vẫn duy trì dáng vẻ của Ngư Long, ngược lại không có khác biệt quá lớn so với mọi người.
“Tham kiến chư vị đạo hữu.” Đám Giao Long hành lễ nói.
Nhìn từ lân phiến của những Giao Long này, phần lớn đều là Giao Long hỗn tạp, vảy ngoài loang lổ vẫn kém hơn nhiều so với vảy của Lục Khiêm.
Mặc dù Bích Nhãn Giao Quân có vảy trắng nhưng bên trên cũng có đường vân đen kịt lẫn lộn vào.
Ngọa Long tự nằm trên đỉnh núi Bạch Long giang, đứng bên trên có thể nhìn thấy rõ mấy chục tòa thành trì bên dưới.
Các thế lực nơi đây có vẻ tương đối cao cấp, cao cao tại thượng được phàm nhân cung phụng.
Bên trong đại điện, mọi người đang tổ chức yến hội.
Mười hai con Giao Long dị chủng biến thành hình người.
Lục Khiêm ngồi bên cạnh một nữ long có dung mạo xinh đẹp, vóc người cao gầy đầy đặn, trên mặt có chút vảy màu hồng phấn vô cùng phong tình dị vực.
Tên của nữ long cũng vô cùng êm tai, gọi là Tước Nhi.
Nghe nói nàng là đời sau của Giao Long cùng chim sẻ.
“Nào, Lục đạo hữu mời uống rượu.”
Tước Nhi nửa cởi xiêm áo trên người, lộ ra bờ vai trơn bóng, tựa vào bả vai Lục Khiêm, hơi thở như hoa lan.
Long vốn tính dâm, trong nháy mắt nhìn thấy Lục Khiêm nữ long này đã nhộn nhạo trong lòng.
“Đa tạ.” Lục Khiêm uống một hơi cạn chén rượu ngon.
“Lục đạo hữu, huyết mạch Luyện Thể của ngươi rất thuần khiết đấy.”
Lão nhị Ưng Thủ Long tấm tắc lấy làm kỳ lạ, trông thấy Lục Khiêm không có một chút vảy tạp màu, trong lòng có chút ước ao.
“Ha ha, may mắn mà thôi.” Lục Khiêm không muốn thảo luận vấn đề này lắm, chỉ đáp lại qua loa.
Phàm là càng thiếu thứ gì lại càng tôn sùng thứ đó, Giao Long hỗn tạp màu tôn sùng huyết mạch, vảy thuần chất không pha tạp màu khác chính là dấu hiệu của huyết mạch thượng hạng.
Dáng vẻ này của Lục Khiêm là đại soái ca cao cấp nhất trong mắt Long tộc.
Nếu không phải vậy thì Tước Nhi đã không vừa gặp mặt đã coi trọng Lục Khiêm.
Mọi người đẩy chén cạn ly, Lục Khiêm cũng không phải là người kém ăn nói, lời hay ý đẹp tuôn trào, khách khứa đều vui mừng.
Lục Khiêm vẫn duy trì khoảng cách như có như không với người đang nhìn trộm là Tước Nhi.
Tất cả cảnh này đều lọt vào trong mắt mọi người.
Bích Nhãn Giao Long cười nói: “Đạo hữu có huyết mạch hùng hậu, Tước Nhi thì muốn sinh ra Giao Long có huyết mạch nồng đậm, huống hồ Tước Nhi dáng người yểu điệu, cũng xem như là toàn vẹn cả đôi bên.”
“Ha ha, đúng vậy. Tước Nhi có công phu rất cao, đạo hữu thử một lần sẽ biết.” Mọi người trêu ghẹo nói.
“Cút!” Tước Nhi lườm nguýt đám Giao Long, mặt cười không khỏi mang theo một vệt đỏ ửng như say rượu, mê người như một quả mật mật chín mềm.
“Khụ khụ, chuyện này về sau hãy nói, mấy ngày gần đây ta đi đường hơi mệt nhọc.” Lục Khiêm giả bộ ngây ngốc cho qua.
Lục Khiêm không phải người chính trực gì. Ngoại trừ ba đóa hoa trong nhà thì ra ngoài cũng động chạm đôi chút hoa dại.
Nhưng mà Lục Khiêm không xuống tay được với một người dày dạn kinh nghiệm như Tước Nhi, có cảm giác bản thân như bị người chơi vây.
“Được, vậy lần sau lại nói. Nào, mang món ăn lên đây.”
Bích Nhãn Giao Long vỗ tay một cái.
Mấy thị nữ bưng lên một bàn sơn hào hải vị, các loại trân kỳ dị thú.
“Đáng tiếc không phải mười lăm, nếu không sẽ để đạo hữu thưởng thức hương vị của đồng nam đồng nữ.” Lão nhị Ưng Thủ Long cười nói.
Thái độ của người này với Lục Khiêm có chút vi diệu, tựa như ước ao, lại tựa như có chút đố kỵ.
Tâm tình ẩn giấu rất sâu, người bình thường không nhìn ra được.
“Đồng nam đồng nữ?” Lục Khiêm làm vẻ như không biết.
“Là đồng nam đồng nữ được dâng lên mỗi tháng.” Bích Nhãn Giao Quân giải thích.
“Mẹ kiếp, nếu không phải e ngại chính đạo truy sát, ông đây đã một hơi ăn sạch toàn bộ người.” Một đại hán lỗ mãng ném đũa, bất bình nổi giận.
“Chậc, Lục ca không cần như vậy, phải nên tiết kiệm… Nếu ăn sạch người thì chúng ta lại phải tìm một địa phương mới.”
Trong phạm vi thế lực của Ngọa Long tự có tổng cộng mười thành cùng tám trăm vạn người.
Các Giao Long hô mưa gọi gió, còn phàm nhân lập miếu thờ cung phụng.
Bọn họ mượn tín ngưỡng của phàm nhân cùng nước Bạch Long giang để tu hành.
Thỉnh thoảng sẽ ăn mặn, ăn một ít đồng nam đồng nữ, có điều không được ăn nhiều lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận