Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Sát sinh là vì hộ sinh(1)

【VIP】 Sát sinh là vì hộ sinh(1)
Bên bờ Thông Thiên Hà.
Ba thân ảnh rơi xuống bên bờ sông.
Cầm đầu là một nữ tử bạch y.
Dáng vẻ nữ tử thanh lệ, vóc dáng uyển chuyển, đôi mắt tiễn thủy phảng phất như muốn câu hồn đoạt phách người ta.
Đi theo bên cạnh là hai đại hán ngang tàng.
Hai đại hán dáng dấp y như nhau, trên mặt có đường vân màu tím nhàn nhạt.
“Thái Sử đại nhân, nơi này chính là Thông Thiên Hà, giữa sông là đảo Vạn Tượng.” Đại hán bên phải nói.
Hai đại hán có dáng dấp tương tự nhau, nhưng hoa văn trên mặt vẫn có chút khác biệt.
Bên trái tương đối phức tạp, bên phải lại đơn giản hơn chút.
“Tham Lang, ngươi có thể bay qua đây không?” Thái Sử hỏi.
Cho dù trên người là một bộ trang phục bình thường, nhưng con ngươi ẩn tàng nhan sắc, Thái Sử vẫn vô cùng xuất chúng.
Đại hán bên trái nhìn qua thấy sấm chớp mưa bão bạo liệt cùng với mây đen nồng đậm thì lắc đầu: “Ta không qua được, sấm chớp mưa bão quá lớn.”
Nhục thân hoặc là Âm Thần một khi bay vào bên trong lôi điện thiên địa này thì cho dù không chết cũng sẽ trọng thương.
“Hãy tìm một chiếc thuyền đi.” Trong lòng Thái Sử suy nghĩ một chút nhìn về đám người.
“Chốc nữa sẽ có thuyền, chúng ta đợi một chút đi.”
Mặc dù không tinh chuẩn giống như Ti Thiên đài nhưng trên cơ bản cũng là tám chín phần mười.
Quả nhiên, không lâu sau, một chiếc thuyền lớn phá sóng mà vững vàng tựa ở bên bờ.
Mấy Đạo binh vóc dáng cao lớn vận chuyển hàng hóa, trên thuyền có một nữ tử đang chỉ huy.
Nhìn thấy ba người bên bờ, ánh mắt của nữ tử dừng lại, hơn mười Đạo binh đầu trâu mặt ngựa chẳng biết vô tình hay cố ý mà tụ họp lại.
Thái Sử còn phát hiện có một đạo ánh mặt đang âm thầm quan sát bọn họ.
Chỉ cần có dị động thì sẽ nghênh đón cuồng phong công kích.
Tham Lang tiến lên một bước, bày tỏ bản thân không có ác ý chắp tay nói:
“Chư vị đạo hữu, có thể cho chúng ta đi nhờ một đoạn đường hay không, nhóm chúng ta sẽ trả thuyền phí.”
Nữ tử trên thuyền chính là Mạc Sầu.
Mạc Sầu nhìn thấy những người này thì trong lòng đầu tiên là giật mình, hai tên đại hán vạm vỡ mười phần khí thế của đối phương không hề kém cạnh so với Hư gia nhị lão.
Nhìn mấy người bọn họ hạ thấp tư thái, nội tâm của Mạc Sầu cũng thả lỏng một chút.
“Các ngươi lên đây đi, nhớ đừng có lộn xộn.”
Suy đi nghĩ lại, nàng vẫn quyết định để đối phương đi lên.
Chiếc thuyền rách này không có đồ tốt gì, hơn nữa đối phương muốn động thủ thì đã sớm ra tay không cần chần chờ đến bây giờ.
Hơn nữa trên thuyền còn có pháp trận, còn có Hư gia nhị lão đang ẩn nấp ngược lại vẫn có thể đối phó được.
Ba người đi lên trong ánh mắt đề phòng của mọi người trên thuyền.
Thái Sử âm thầm dò xét Đạo binh trâu ngựa.
Những Đạo binh này thật âm tà, trong lòng nhịn không được dâng lên một cỗ cảm giác chán ghét.
“Tại hạ Ngọc Thanh, đạo hữu họ gì? Là chưởng quỹ của thương hội sao?” Thái Sử làm quen lôi kéo hỏi chuyện.
“Không phải, ta chỉ làm việc vặt thôi.” Mạc Sầu lãnh đạm nói.
Mặc kệ đối phương lôi kéo làm quen thế nào thì nàng vẫn không tiết lộ ra tin tức mấu chốt.
Đợi sau khi Đạo binh dỡ hàng xong xuôi, sau khi người một bên khác đến thì thuyền bắt đầu xuất phát.
Một đường không ai nói chuyện gì, sau khi thuyền cập bờ, Mạc Sầu mới thả lỏng một hơi.
Xem ra đối phương thật sự không có ác ý gì.
“Đạo hữu, thương hội có chỗ nghỉ lại hay không?” Thái Sử nói.
Không biết vì điều gì nàng ta luôn cảm thấy đám người Mạc Sầu rất đặc biệt, dường như có bí mật gì đó.
Nàng ta muốn tiếp xúc thêm một hồi nữa xem sao.
“Không có, ngươi tìm Người môi giới khác đi.” Mạc Sầu cự tuyệt.
Sau khi thuyền cập bến, đám người Thái Sử xuống thuyền.
Đám người Thái Sử vừa xuống thuyền liền thấy đủ loại giang hồ báo thù cùng với thi thể phàm nhân nằm ở khắp nơi.
“Đảo Vạn Tượng quả nhiên hỗn loạn.” Thái Sử cảm thán nói.
“Không có cách nào tưởng tượng được ý nghĩa tồn tại của những người này, nhiễu loạn trật tự, cướp đoạt không biết tiết chế, thiên địa cằn cỗi hơn phân nửa nguyên nhân đều là do đám người này tạo thành.”
Trong lòng đầy căm phẫn, những hành động này không hề có ý tứ thay trời hành đạo.
Dù sao lần này ra ngoài phải mang theo nhiệm vụ. Đám người bọn họ liền tùy tiện tìm một cái động phủ để thuê.
Mặc dù dáng vẻ chân ướt chân ráo này của bọn hắn rõ ràng là lần đầu tiên mới vào đảo Vạn Tượng, thế như hai đại hán khí thế hùng hổ nên cũng không có ai dám chọc vào.
Một ngày này.
Thái Sử ngồi xuống trên động phủ, sao băng lướt ngang qua trên bầu trời đầy sao.
Trong mắt của nàng ẩn chứa hình ảnh ngôi sao phản chiếu.
Dưới ngôi sao là một tòa Hắc Sơn với mây đen bao phủ.
Sau một hồi lâu thì cũng hành công xong xuôi.
Thái Sử nhìn về phương hướng của Hắc Sơn trong lòng như có chút suy tư.
“Đại nhân, núi này có vấn đề sao?” Một thị vệ Phá Quân hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận