Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Ác nhân cáo trạng trước(2)

【VIP】 Ác nhân cáo trạng trước(2)
Đây là đại trưởng lão Lôi Đình Hóa Dục Lôi Minh.
"Hóa ra là Thái U chân nhân, không thể nghênh đón từ xa, xin thứ lỗi." 
Vẻ mặt Lôi Minh mang theo ý cười, nhưng trong lòng lại đang nói thầm.
Thái U làm người khiêm tốn, gần như không ra khỏi cửa, tại sao hôm nay lại rảnh rỗi tới chơi?
"Hừ, nào dám nhận là quý khách." 
Thái U cười lạnh.
"Lời ấy của chân nhân là có ý gì? Lão phu có chỗ nào không chu đáo sao?"
Xem ra người đến không thiện.
"Đại trưởng lão Ngọc Sinh giết ngũ đệ tử của ta, làm tổn thương thập bát đệ tử của ta. Các ngươi nói một chút là chuyện gì xảy ra?"
"Cái gì?"
Lôi Minh mở to hai mắt nhìn, tại sao bà nương điên Ngọc Sinh này lại chọc tới trên đầu Thái U rồi. Bình thường trêu chọc một chút tiểu môn tiểu hộ còn được, tại sao lại chọc tới trên người cao thủ Đan Kiếp.
Thái U cũng không phải dễ trêu. Nghĩ tới đây, tròng mắt Lôi Minh trừng một cái, kiếm ý tuôn ra, tức giận nói:
"Nàng ở đâu? Lão phu sẽ tự mình bắt nàng trở về, nhất định cho chân nhân một cái công đạo, bản môn quản giáo chặt chẽ, phải nghiêm phạt, về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra việc này."
Lão vẫn có một chút bao che trong lòng. Giết ngũ đệ tử người ta rồi, nói không chừng Thái U sẽ hạ sát thủ. Tự mình xuất thủ vừa có thể cho người ta mặt mũi, vừa có khả năng bảo vệ được mạng nhỏ của Ngọc Sinh.
Quá không có chừng mực rồi, nhất định lần này trở về phải quản lý chặt, không để nàng ra ngoài gây chuyện nữa.
Vù!
Vừa dứt lời, Thái U liền ném ra một bộ thi thể không thành hình người.
"Không cần làm phiền đại giá, đệ tử lão phu đã giúp ngươi quản giáo rồi, về sau tuyệt đối nàng sẽ không gây chuyện nữa."
Từ một chút mặt mày còn lại đến xem, hình như đúng là Ngọc Sinh.
"Thái U chân nhân, ngài đây là?"
Nhìn thấy cỗ thi thể này, Lôi Minh lập tức ngây ngẩn cả người, nói không ra lời.
Không ngờ đại trưởng lão Trảm Kiếp Bảo Uyển lại bị giết.
Oanh!
Lôi Đình Phong tuôn ra lôi điện, quang mang trắng bệch chiếu rọi đại địa.
Một cỗ sức mạnh mang tính hủy diệt ấp ủ, trong lòng các đệ tử phía dưới giống như có một ngọn núi đè lên, kiềm chế nói không ra lời.
"Khinh người quá đáng, ngươi cho rằng tùy tiện mượn cớ, là có thể đánh giết đại trưởng lão chúng ta hay sao. Trảm Kiếp Bảo Uyển cũng không sợ ngươi!"
Lôi Minh nổi giận xông lên, áo bào phiêu động.
Đỉnh đầu ngưng tụ ra một mảnh lôi đình cự kiếm ngàn trượng.
Ấp ủ sức mạnh mang tính hủy diệt.
Mặc dù Lôi Minh không phải là Đan Kiếp, nhưng cũng chỉ cách Đan Kiếp một chút nữa.
Cộng thêm bản thân đang ở Lôi Đình Phong, chiếm cứ ưu thế sân nhà, căn bản không sợ người này.
Mặc kệ Ngọc Sinh làm chuyện sai trái gì, thì thân là đại trưởng lão Trảm Kiếp Bảo Uyển, cũng chỉ có thể do người Trảm Kiếp Bảo Uyển xử lý. Nếu không mặt mũi đệ nhất đại phái ở đâu. Chẳng phải ngày sau ai cũng có thể đánh giết người của bọn họ sao.
"Hả? Ngươi muốn đánh một trận với ta sao?"
Thái U phất tay đánh ra một đạo pháp lực vô hình. Khí thế sôi trào, cả tòa Lôi Đình Phong bắt đầu chấn động. Thái U cũng ngưng tụ ra một đạo lôi đình cự kiếm trên đỉnh đầu.
Khí tức và uy lực giống y hệt Lôi Minh, thậm chí càng lớn hơn một chút. Đây là pháp thuật Nguyên Nhất Chân Thủy mô phỏng pháp thuật.
Bây giờ pháp lực của Thái U chân nhân đã đủ để làm được dùng giả loạn thật, thậm chí so với nguyên bản còn mạnh hơn.
Người khác vất vả tu luyện pháp thuật mấy trăm năm, vậy mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị lấy ra sử dụng. Đây cũng là lý do vì sao người khác kiêng kị Thái U.
Đạo hạnh người này đơn giản là không có khuyết điểm, đương nhiên, cũng không có cái ưu điểm gì. Nhưng chính vì như thế, mới khiến cho những người khác khó mà ra tay.
Trừ phi cảnh giới cao hơn hắn, nếu không căn bản không làm gì được.
Khí thế hai người đẩy lên tới đỉnh phong, Lôi Minh xuất hiện mồ hôi trán, không thể không kiên trì chống đỡ. Chiến đấu hết sức căng thẳng.
"Đạo hữu chậm đã!"
Giữa hai người xuất hiện thân ảnh một lão giả.
"Đạo hữu chậm đã!"
Đột nhiên có một bóng người chặn giữa hai người.
Người này dáng vẻ già nua, thân hình thon gầy, giống như một lão nông. Mặc dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng cho người ta cảm giác vô cùng cao thâm.
Người này chính là Kiếm Chủ đã bế quan. Bình thường tu sĩ bế quan, không phải là tử quan thì cũng không phải là không thể ra. Nếu có chuyện gì quan trọng, trên cơ bản đều có thể ra bất cứ lúc nào.
Trải qua Kiếm Chủ cắt ngang, Lôi Minh lập tức tỉnh táo lại, bị dọa cho sau lưng toàn là mồ hôi lạnh. Nếu vừa rồi thật sự nháo lên, cho dù mình không có việc gì, thì toàn bộ đệ tử phía dưới cũng chết hết.
Làm người vẫn không thể quá xúc động. Thái U cũng thu công theo.
"Đạo hữu cần gì nổi giận cùng tiểu bối, có việc thì bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện." 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận