Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Đầu trâu mặt ngựa, sơn chủ Hắc Sơn(3)

【VIP】 Đầu trâu mặt ngựa, sơn chủ Hắc Sơn(3)
Vù!
Một trận âm phong thổi qua, đầu trâu mặt ngựa lặng lẽ biến mất.
“Âm chủ?” Lục Khiêm khẽ cười. Sắc mặt hắn âm u bất định: "Cái tên này không tệ, sau này ta sẽ dùng tên này."
Bên ngoài Bàng Thủy thành.
Ba bốn đạo sĩ đứng trước cửa thôn.
“Nghe nói chỗ này có kẻ hái được kỳ thảo?" Một ông già nói.
"Đúng vậy, nghe nói có rất nhiều. Thôn trưởng là người tu hành, đã phái người chặn tin tức lại, nhưng vẫn bị ta phát hiện."
Rầm!
Một đám người tấn công thôn làng rồi giết chóc, trong thôn bỗng chốc chìm trong biển lửa.
Đối với Lục Khiêm, trận chiến ở cấp độ này giống như gà mổ nhau vì tranh đồ ăn.
Nhưng đối với người phàm, thì không khác gì tại họa ngập đầu.
Trưởng thôn đấu với ba người.
Trận chiến lan rộng đến nơi nào là con người chết đến đó, bất kể là địch hay ta.
Ở trước mặt tu sĩ, người phàm chỉ như con kiến, hoàn toàn không đáng để tâm.
Thậm chí đối với một bộ phận người tu hành mà nói, người phàm cũng chỉ là công cụ để tu luyện mà thôi.
Mấy tên tu sĩ đánh đến người chết ta sống, các loại pháp khí, phù lục bay tán loạn khắp nơi.
Bất tri bất giác một đám mây đen xuất hiện bao trùm lấy bọn họ.
"Chuyện gì xảy ra thế?"
Đám đông bấy giờ mới phản ứng lại được.
Trong màn sương mù, hai quái nhân với khuôn mặt đầu trâu mặt ngựa xuất hiện
"Ngươi là ai?"
"Đầu trâu mặt ngựa, phụng lệnh bắt hồn!"
Ầm!
Lời vừa dứt, đầu trâu bước tới, Lang Nha bổng hung hăng đập vào người lão già kèm theo tiếng gió vun vút.
"Phụt!!"
Ông già nôn ra máu, cơ thể bay ngược ra, hất đổ mấy cây đại thụ, trợn mắt một cái rồi trực tiếp bất tỉnh.
Mặt ngựa lắc mình tới trước mặt ông già, móc một vòng, lấy được một hư ảnh trong suốt.
Trong làn sương mờ ảo khuôn mặt của đầu trâu mặt ngựa như một bóng ma, thân hình cao hơn hoàn toàn không phù hợp với sự nhanh nhẹn.
Mấy gậy liên tiếp giáng xuống, vài người đã ngất đi, cơ thể và hồn phách đều bị bắt mất.
Nếu không phải vì Lục Khiêm đã nhấn mạnh là muốn cả cơ thể thì e rằng chỉ một gậy đã đạp nát người thành thịt vụn.
Kế tiếp, đầu trâu mặt ngựa dựa theo cách tương tự bắt tu sĩ Luyện Khí.
Theo lệnh của Lục Khiêm, hai người bọn họ đều bắt giữ tán tu lạc đàn.
Chẳng mấy chốc đã được hơn mười người tu sĩ Luyện Khí.
Thời gian sau đó về cơ bản hắn đều tu hành ở người môi giới Tùy Tâm, sau đó thì chế tạo Đạo binh.
Thỉnh thoảng hắn lại dùng Ký Thần thuật điều khiển cơ thể đến Lăng Ba Lầu đánh chiến một vòng.
Một ngày sau.
Vài chiếc xe ngựa đắt tiền đậu dưới chân núi người môi giới Tùy Tâm.
Kéo xe đều là các loại dị thú trị giá nghìn vàng.
Trong đó có người đàn ông trung niên áo đen râu ngắn bước xuống từ một chiếc xe ngựa.
Người này ăn mặc sang trọng, khí độ bất phàm, theo sau là hai tên tu sĩ Luyện Khí.
“Ôi, đây không phải là An chưởng quầy đó sao, hân hạnh hân hạnh quá.” Nam tử râu ngắn nhìn gã béo mặc áo bào trắng bước xuống xe ngựa bên cạnh.
“Bái kiến Mã quản sự." Gã béo mặc áo bào trắng mỉm cười chắp tay.
Người trước là chấp sự Mã Hoàng của tam gia chợ Quỷ phía nam, gã béo mặc áo bào trắng chưởng quầy của thương hành Ngụy Nguyệt, có biệt danh là An Bàn Tử.
Hai người kết bạn đồng hành.
“Nghe nói Người môi giới Tùy Tâm đổi người rồi?” Chấp sự chợ Quỷ hỏi.
"Đâu chỉ là đổi người, nghe nói còn đổi cả tên rồi. Bây giờ gọi là Hắc Sơn."
Vị chấp sự chợ Quỷ vuốt râu nói một cách thích thú: “Hai huynh đệ Người môi giới Tùy Tâm chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi, sơn chủ Hắc Sơn là người phương nào vậy?"
“Chẳng rõ nữa, cứ có lời lãi là được.” An Bàn Tử tỏ vẻ không quan tâm.
Trước kia hai chương quầy còn xưng huynh gọi đệ, bộ dáng nghĩa bạc vân thiên*.
*có tình có nghĩa/chính khí lẫm liệt
Bây giờ người đã chết thì coi như không quen biết nhau.
Hai người dẫn theo hộ vệ lên núi.
Sương mù trên núi dày đặc, giữa sườn núi trở lên bị bao phủ bởi hắc vụ.
Lúc mọi người đi đến sườn núi thì bị cảnh tượng trước mặt đập vào mắt.
Trong lương đình có một đạo sĩ áo đen đang ngồi.
Hai mươi người giấy diện mạo tái nhợt đứng ngay ngắn chỉnh tề phía sau đạo sĩ.
Hai bên trái phải là đạo sĩ đầu chó có thân hình thấp bé, tướng mạo hèn mọn đang quạt gió, hai con mắt chó đen nhìn hai người từ trên xuống dưới.
Cảnh tượng này không phải quá chấn động nhưng lại khiến cho người ta một cảm giác rất quái dị.
Đạo sĩ thấy hai người tới thì chắp tay cười: "Hoan nghênh hai vị đạo hữu."
“Hoan nghênh hai vị đạo hữu.”
“Bái kiến Hắc sơn sơn chủ .”
“Tại hạ An Bàn Tử, bái kiến sơn chủ.”
Hai người khách khí cười nói.
Hắc sơn quả là danh xứng với thực, cả ngày ẩn giấu trong bóng tối.
Thân là chủ nhân của Hắc sơn, đạo sĩ trước mắt hai người càng có thêm vẻ thần bí.
“Mời ngồi.”
Lục Khiêm phất tay, người giấy hồn binh phía sau đã biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận