Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

Luyện huyết hóa rồng, tóc tím mắt vàng

Luyện huyết hóa rồng, tóc tím mắt vàng
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người chỉ cảm thấy gió lạnh xuyên qua da thịt, cả người lạnh lẽo.
Mặc bọn họ đã luyện thành Đạo binh, nhưng trong lòng vẫn có cảm xúc của loài người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi có chút bất an.
“Tỉnh lại!” Yêu Nguyệt quát tỉnh mọi người.
“Vâng! Tiểu thư!”
Đám người Hắc Ưng xốc lại tâm thầm, một lần nữa tiếp tục công kích.
Cho dù trong lòng bất an nhưng các Đạo binh không có ai muốn lùi lại.
Không phải là bọn họ cực kỳ trung thành.
Mà là sau khi dùng Kim đan, trong lòng lấy lời của Lục Khiêm làm chuẩn mực, không chiến tử tới người cuối cùng, tuyệt đối không lùi lại.
Bụp bụp!
Lại có hai Đạo binh ngã xuống, thi thể bị chúng quỷ cắn xé.
Cho dù như vậy, mọi người vẫn chặn được tiến công của bầy quỷ.
“Làm cái quái gì thế! Phế vật vô dụng!” Lý Minh U hừ lạnh một tiếng.
Hào quang tỏa ra trong đêm tối, một đoàn sóng nhiệt từ trong không rơi xuống.
Âm hỏa lục bích rơi xuống như thác đổ.
Nhìn từ xa, tất cả đều là hỏa diễm che khuất bầu trời.
Chưa hoàn toàn rơi xuống mà chỉ luồng nhiệt nóng này đã khiến mọi người cảm thấy giống như tắm trong lửa.
“Giết!”
Hắc Ưng há miệng phun ra Hủ Cốt Hắc Thủy, mười mấy Thủy Mãng Đạo binh cùng lúc phun ra Hắc Thủy trong bụng.
Hắc Thủy hình thành bức màn nước đen xì, nhưng chỉ ngăn chặn được mấy giây.
“Tỷ tỷ! Mang chúng ta rút lui, ta có sát khí mà lão gia để lại.” Tập Nguyệt nóng tới mức toát đầy mồ hôi, nói với Yêu Nguyệt.
“Được!” Yêu Nguyệt không hề nghi ngờ, túm lấy Tập Nguyệt và Hắc Ưng.
Ba Yêu Ưng Đạo binh khác mỗi người túm hai người, vỗ cánh rút lui.
Trên không, Tập Nguyệt ném ra một chuôi kiếm!
Oành!
Chuôi kiếm bắn ánh sáng xanh dài ba thước.
Sát cơ bùng nổ, quỷ hồn hóa thành khói xanh.
Sau đó, chuôi kiếm xuất hiện những vết nứt, trong vết nứt ánh sáng đỏ lưu chuyển.
“Không được!”
Đồng tử của Lý Minh U co rút lại.
Ầm!
Thất Sát Âm Phù kiếm nổ tung!
Ngọn lửa u ám hòa lẫn khí lãng quét sạch khắp bốn phương.
Trong phương viên mấy trăm dặm tất cả mọi thứ hóa thành bột phấn, hàng trăm quỷ vật tan thành tro bụi.
Âm hỏa Hàn Nha bị Âm hỏa khí lãng nuốt chửng.
Đám người Tập Nguyệt được khí lãng đẩy bay mấy trăm mét, đáp xuống trước động phủ mà Lục Khiêm bế quan.
“Đáng hận!” Khóa miệng của Tập Nguyệt trào ra máu tươi.
Lần nữa ném ra một cái Thất Sát Âm Phù kiếm!
Cái thứ hai, cái thứ ba… cho tới cái thứ năm.
Ầm!
Lại là Âm hỏa ngập trời!
“Nếu đã tới mức tự bạo Âm Phù kiếm, vậy thì cứ dùng hết, đừng lưu thủ!”
Trong đầu Tập Nguyệt vang lên lời dạy bảo trước khi Lục Khiêm bế quan.
Cảnh tượng trước mắt giống như Địa Ngục Âm hỏa.
Cả dãy núi đều là lửa, trên không ánh sáng xanh lưu chuyển.
Ngọn lửa lan ra, mọi người tuyệt vọng rồi.
Một con Âm Nha sải cánh dài ba trượng bỗng lơ lửng trên không.
Ngoài mất một chút lông vũ thì không hề bị tổn thương gì.
“Rất tốt. Tiểu tử Lục Khiêm, súc sinh ngươi nuôi đã thành công chọc giận ta rồi.”
Một luồng lực hút truyền tới, hai Đạo binh nổi lơ lửng, bị hút tới trước bộ vuốt.
Móng vuốt hơi dùng lực!
Bùm!
Đạo binh nổ thành sương máu!
“Tiểu tử Lục Khiêm, nhìn thấy không, đây chính là kết cục của ngươi!” Lý Minh U lớn tiếng hét về phía cửa đá.
Bùm!
Lại hai Đạo binh bị bóp nổ.
Thần thái thong dong giống như mèo vờn chuột.
“Hửm? Sợ rồi sao? Lục Khiêm, ta muốn để hồn phách của ngươi ở trong Âm hỏa thiêu đốt một trăm năm!”
Oành!
Âm hỏa hóa thành đầu quỷ khổng lồ vô cùng dữ tợn, đầu quỷ rộng hơn trượng, nhe răng gào lên.
Đầu quỷ rít gào xong, ma âm chói tai, nhiệt lượng hừng hực giống như mặt trời.
Thuật này tên là Phi Hỏa Âm Sát, có thể giết người ngoài mười dặm.
Ầm!
Ngọn lửa nuốt chửng các Đạo binh và sơn động.
Cả ngọn núi san bằng một trượng.
“Kết thúc rồi.” Lý Minh U cười nói, cuối cùng cũng báo thù cho Lý Lâm rồi.
Nghĩ tới đây, lá cờ đen đằng sau mở ra.
Âm khí sương mù quỷ rủ xuống, quỷ hồn hiện ra, muốn bắt hồn phách của mọi người.
“Hửm?” Lông mày của Lý Minh U hơi nhíu lại, sao không cảm ứng được hồn phách của những người còn lại?
Lúc này, khói bụi tản đi.
Một bóng người đập vào mắt.
Khoảnh khắc nhìn thấy người này, tâm thần của Lý Minh U chợt rúng động.
Sương mù đen sì, bóng người cao lớn.
Ở trong cảm ứng của Lý Minh U, huyết khí của người này giống như khói báo động ngập trời trong đại địa bao la, cực kỳ nồng cháy.
Bóng người bước ra khỏi sương mù đen.
Bước chân chậm rãi trầm ổn, giống như giẫm trên tim của con người.
Ánh trăng chiếu trên người hắn, mái tóc dài màu đen tím rủ xuống như thác đổ, tỏa ra ánh sáng thần bí, xõa tùy ý ở đằng sau.
Chiều cao chín thước, tóc tím mắt vàng.
Trên người mang hoa văn vảy cá màu vàng đậm, hốc mắt tím đen.
Thanh Lân Long Cơ Giáp giống như vật sống, bám chặt vào người, tay cầm Hóa Huyết Ma đao, huyết quang lưu chuyển.
Nhìn thoáng qua, giống như nhân long khoác lân phiến màu xanh, một cỗ huyết sát chi khí xộc tới.
Đây chính là Lục Khiêm luyện huyết Ngự Long.
Trên mặt Lục Khiêm nở nụ cười xấu xa, bỗng nhiên vụt một cái, tại chỗ lưu lại một đạo tàn ảnh.
Xuyên qua sương mù quỷ, khi đi ra trong tay túm một con ác quỷ, nặn thành một quả cầu nhỏ màu xanh sẫm.
Rắc rắc!
Miệng há ra, nhanh chóng nuốt trọn quỷ vật, phát ra tiếng nhai khiến người ta ê răng.
Ăn xong ác quỷ, Lục Khiêm ngẩng đầu lên, nhếch miệng mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn.
Sát cơ cuồn cuộn, ma đao tỏa khói.
“Lý Minh U chấp sự sao? Nghe danh đã lâu, may mới gặp được, vô cùng hân hạnh!”
“Cho ngươi một lời khuyên chân thành, bây giờ lập tức rời khỏi, có thể bảo toàn tính mạng và danh vọng, không có ai biết ngươi chạy cả, nếu không…”
Vù!
Gió lốc thổi qua, mái tóc tím đen bay bay, Long Cơ Ma đao rít gào, đồng tử màu vàng kim của Lục Khiêm hơi lóe sáng, tà khí cuồn cuộn, giống như biến thành một người khác vậy.
“Nếu không… Ta sẽ đích thân ra tay, đánh cho ngươi thành một đống thịt bằm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận