Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Mượn mấy cái đầu người thôi.(2)

【VIP】 Mượn mấy cái đầu người thôi.(2)
 
“Được, vậy tại hạ phải cống hiến rồi.”
“Đa tạ đạo hữu, về sau có chuyện gì đều có thể tìm ta.”
Xưng hô Cổ Thương Thiên với Lục Khiêm đã từ tên biến thành đạo hữu. Đối với Cổ Thương Thiên mà nói, một Thiên phẩm luyện đan sư đã đủ để gã đối đãi bình đẳng rồi.
Mấy người từ biệt rời đi.
Trên đường gặp gỡ vài người cao tầng, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lục Khiêm tràn ngập nghi hoặc. Lục Khiêm cũng không nói lời nào, vạn nhất lại kêu hắn luyện đan thì thực sự có hơi khó có thể cự tuyệt.
Trở lại Tây Na Ngọc quốc.
Phủ đệ hung thần phương tây.
Vừa mới lên núi, trước mặt chợt dâng lên một trận quỷ vụ. Một vị bạch y nữ tử xuất hiện trong làn sương mù. Nữ tử nhìn thấy Lục Khiêm, ánh mắt sửng sốt, tiếp đó cúi đầu hành lễ.
“Bái kiến đại nhân.”
“Ừm.”
Lục Khiêm khẽ gật đầu, rồi bay về động phủ.
Bạch y nữ tử kia là Bạch Chỉ. Người này đã hoàn toàn bị Lục Khiêm khống chế, sẽ không có bất kỳ ý định phản loạn nào.
Sau khi trở về, Lục Khiêm một bên bế quan tu hành. Bên kia chuẩn bị độ kiếp pháp trận.
Đối với tu sĩ, thời gian không hề đáng giá. Chớp mắt một cái là thời gian mười năm đã trôi qua. Suốt mười năm dùng đan dược và Đại Giải Thoát Luân, tu luyện thành công Diêm La chân thân Phong Kiếp Thiên đến viên mãn.
Trong lúc đó hắn đã gặp qua các thế lực bản địa vài lần. Ngọc giáo, Bài giáo, Sư Công giáo và Mộ Dung Quốc sư vân vân.
Tam giáo cùng một Quốc sư. Chính là cường giả đứng đầu Tây Na Ngọc quốc kia, mỗi người đều có tu vi tích kiếp Chân Đan.
Lục Khiêm trò chuyện với bọn họ thật vui vẻ. Hung thần phương tây dường như sẽ không động tới đệ tử tứ gia. Dù bọn họ có làm việc ác, cũng mở một mắt nhắm một mắt.
Thấy dáng vẻ này của Lục Khiêm, mọi người cho rằng Lục Khiêm đang sợ hãi. Sợ đi vào vết xe đổ của đời trước. Vì thế bọn họ cũng yên lòng, hành sự càng thêm không kiêng nể gì.
Bên kia.
Độ kiếp pháp trận đã xây được bảy, tám phần rồi. Tài liệu trên cơ bản đã dùng hết. Nếu không phải luyện đan, chỉ sợ thời gian này còn  hoãn lại tới mười năm nữa kia.
Rốt cuộc thì đây là độ kiếp pháp trận mà. Trong thiên hạ, người có tư cách kiến tạo trận này chung quy là số ít thôi. Ba trăm triệu Pháp Tiền quả thực rất nhiều.
Những đại phái như Thái Ảm vực mới có khả năng làm được. Có điều có tiền cũng chẳng xây nổi.
Thái Ảm vực chưa bao giờ xuất hiện pháp quyết cả.
Kẹt kẹt!
Đại môn mở ra.
Lục Khiêm bước ra, sau đó lập tức bay về phía chân trời.
“Lão gia? Ngươi đi đâu thế?”
“Chờ một lát, mượn mấy cái đầu người thôi.”
Thanh âm Lục Khiêm từ xa  truyền đến.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng có thể thu hoạch rồi.
……。
Lục Khiêm một đường đi thật nhanh.
Hóa thân thành Ngũ Thải Khổng Tước, phá vỡ tầng mây cửu thiên, thân hình như sao băng giây lát đã vượt qua trăm dặm. Thất Thập Nhị Biến kỹ xảo càng thêm thuần thục.
Phía dưới đan điền. Có một đoàn xích vân. Nhìn kỹ, cũng chẳng phải đám mây gì đó mà là bảy mươi hai đạo bản mệnh phù lục không ngừng xoay tròn biến hóa vị trí.
Chư Thiên Vân Triện Thất Thập Nhị Biến phù lục ( 7/10000 )
Đây là mức thuẩn thục Thất Thập Nhị Biến. Mỗi khi đủ một vạn khắc độ sẽ lại trở về không. Bảy mươi hai đạo phù lục chính là bảy mươi hai lần. Tổng cộng bảy mươi hai vạn khắc độ. Đây là con số rất cao.
May mắn thay hoàng Kim Giám quan tưởng được tiến độ, hơn nữa sẽ không theo thời gian chuyển dời mà quên đi. Lục Khiêm mới có thể thành công tu luyện tuyệt học này. Chỉ có không ngừng luyện tập, mới có thể chân chính nắm giữ tuyệt học.
Đến nay đã cô đọng hơn ba mươi lần rồi. Đạo hạnh tương đương vào khoảng Đạo Cơ trung kỳ. Nếu có một ngày luyện thành bản mệnh phù đan. Đến lúc đó chính là phù khí song tu, tu vi tăng lên nhiều.
Lục Khiêm một đường phi hành đi tới Tây Na Ngọc quốc.
Lúc này đang là đêm khuya, trong cung điện đèn đuốc sáng trưng. Nói ra cũng khéo. Hôm nay đúng dịp Quốc sư Mộ Dung Huyền Cơ mở tiệc. Tam đại giáo Ngọc quốc, cùng với mười mấy trung tiểu giáo phái đều tới đây
Ngồi trên chủ vị là quốc chủ mập mạp. Tay trái tay phải theo thứ tự là Mộ Dung Huyền Cơ vẻ mặt uy nghiêm và một quái nhân toàn thân như ngọc.
Người nàydáng vẻ kỳ lạ, làn da như bạch ngọc. Xuyên qua làn da hơi mờ, có thể thấy ngọc chất huyết nhục, và mạch máu đỏ tía, xương cốt, kim ngân nhị sắc thập nhị chính kinh kỳ kinh bát mạch vân vân. Người này là Ngọc giáo chưởng môn Bạch Ngọc đạo nhân. Bạch Ngọc đạo nhân trời sinh dị chủng, vạn ngọc tinh hoa.
Bởi vì trời sinh trông thấy kinh mạch của mình và huyết dịch lưu động nên tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh. Tu vi của Bạch Ngọc đạo nhân chỉ sau Quốc sư Mộ Dung Huyền Cơ.
Trong yến hội, người và yêu cùng chung một phòng. Có ăn tim, phổi người, có ăn yêu đan thú cốt. Ai lo phận nấy, vừa nói vừa cười, có thể nói là hoà thuận vui vẻ.
Trước mặt Mộ Dung Huyền Cơ bày một đống tâm can tỳ phổi thận. Gã ăn từng ngụm, hoàn toàn không chút phong độ nào cả, tựa như dã nhân ăn tươi nuốt sống.
Chỉ có quốc chủ có vẻ bình thường nhất. Ngoại trừ dáng người mập mạp, có vẻ ngây thơ chất phác, cũng không có gì khác với thường nhân. Yên lặng hưởng thụ nho thị nữ đưa tới, không nói một lời, như một kẻ si ngốc vậy.
Soạt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận