Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Mười năm mài lưỡi đao, rút kiếm muốn thử(1)

【VIP】 Mười năm mài lưỡi đao, rút kiếm muốn thử(1)
“Bái kiến Ngọc Sinh trưởng lão.”
Quân Triêu thở dài hành lễ.
“Ngươi là Quân Triêu? Tới đây làm gì? Không có việc gì thì nhanh chóng rời đi.”
Ngọc Sinh bực bội vung tay áo. Gương mặt xinh đẹp hiện rõ sự hung ác, thỉnh thoảng trong mắt hiện lên vẻ bạo ngược.
Kiếm Chủ bế quan không biết bao nhiêu năm, thừa dịp thời gian này tìm ra con của mình.
“Tại hạ phát hiện tin tức của Âm soái Đại Giải Thoát Điện, cũng chính là người giết chết con trai ngươi.”
Quân Triêu tràn đầy tự tin nói.
"Cái gì?"
Oanh!
Một tiếng sét vang lên. Phong vân đột biến, lôi đình chợt hiện.
Lời vừa nói ra, Ngọc Sinh lại bạo phát lần nữa. Lôi đình kiếm khí cường đại, xé nát tất cả sự vật chung quanh.
Quân Triêu không tự chủ được lui lại mấy bước, âm thầm nhíu mày, gia hỏa này thật mạnh, không phải nói kinh mạch đã bị tổn thương rồi sao?
"Hắn ở đâu?"
Ngọc Sinh tức sùi bọt mép, vẻ mặt điên cuồng.
"Hắn là thập bát đệ tử Thái U nhất mạch Lục Khiêm, hắn và điện chủ Đại Giải Thoát Điện Lục Khiêm cùng tên, trước kia Thái U đã điều tra không phải người này, nhưng qua Tiêu gia Tiêu Thư điều tra, Đạo Cơ pháp thể của Lục Khiêm này cũng là Giao Long, nên người này không sai. . ."
“Hóa ra là người của Cửu Tiêu Đạo Minh, Thái U lão tặc, dám bao che hung thủ. . ."
Ngọc Sinh điên cuồng, nhưng cũng không phải đồ đần.
Không có khả năng người ta nói ai liền tới nhà đó báo thù.
Nghe thấy Quân Triêu nhắc tới Lục Khiêm có Giao Long Đạo Cơ, nội tâm nàng cũng đã gần như tin tưởng.
"Không trách được tiểu tiện nhân Xích Âm thấy chết không cứu, hóa ra là cùng một bọn, rất tốt, thù này cùng báo một lần luôn."
Xoạt!
Vừa dứt lời, Ngọc Sinh khống chế độn quang rời đi.
Trong lòng biết rõ khả năng Quân Triêu coi mình là vũ khí sử dụng, nhưng vì mối thù ngày đó, nàng bất chấp những thứ này.
Đương nhiên, nàng không dám gióng trống khua chiêng đi báo thù, dù sao nàng cũng thật sự không đánh lại Thái U và Địa Quan.
Chỉ cần giết hai người, lại chạy về sơn môn, ai cũng không động được nàng.
Vì nhất kích tất sát, Ngọc Sinh đặc biệt mang theo một cái trọng bảo của sư môn.
Một khi nhìn thấy người này, không nói nhảm, trực tiếp hủy diệt Đạo Cơ của hắn, rút thần hồn hắn ra.
Sau đó đặt linh hồn hắn ở trong lôi trì tra tấn một ngàn năm.
Xoạt!
Tốc độ độn quang của Ngọc Sinh cực nhanh, đồng thời lại bí mật, mấy hơi thời gian đã vượt qua ngàn dặm.
Lục Giáp tổng đàn, lúc này Lục Khiêm còn không biết nguy hiểm sắp đến gần.
Hắn ở Đạo Binh điện chỉ huy đám người.
Tất cả pháp trận trong Đạo Binh điện đều đổi thành đàn Luyện Binh.
Loại phương thức hiệu suất cao mà chi phí rẻ này lập tức kiếm lời rất nhiều tiền.
Cộng thêm thu nhập của Hộ Pháp ti, một năm Lục Khiêm thu vào khoảng một ngàn vạn gì đó.
Bằng không thì cũng sẽ không lập tức thăng cấp năm cái linh khí Thiên Cương Đệ Nhị Trọng.
Bình thường Đạo Cơ có một kiện cũng đã rất tốt rồi, cũng không phải ai ai cũng luyện khí cả.
Cũng chỉ có những danh môn đại phái kia mới nhiều linh khí một chút.
Lục Khiêm nhìn thoáng qua sổ sách, chợt ném cho Trương Phong:
"Mang sáu trăm vạn tới chỗ ta, còn lại các ngươi chia nhau."
Sáu trăm vạn tương đương sáu mươi vạn Công huân, đủ để đổi một số công pháp không tệ.
Đan Thư ở một bên nhìn mà nóng mắt. Từ khi bại lộ ra, phát hiện chỗ tốt vô duyên với hắn.
Chuyện này càng làm cho trong lòng Đan Thư thấy không công bằng, phong độ công tử trước kia biến mất không còn sót lại chút gì.
"Hừ, cho ngươi đắc ý thêm một đoạn thời gian."
Đan Thư ác độc nói trong lòng.
Quân Triêu đã phát hiện thân phận điện chủ Giải Thoát Điện của Lục Khiêm.
Không lâu nữa cừu gia tới cửa, cuối cùng những chỗ tốt này sẽ là của mình, còn có Xích Âm. . .
"Hả?"
Lục Khiêm cảm ứng được ánh mắt của Đan Thư, trong lòng cảm thấy không thích hợp.
Tuy nói mỗi lần tới đều là loại ánh mắt này, nhưng rõ ràng lần này không thích hợp.
Bên trong căm hận mang theo một tia đắc ý.
Đến cùng hắn cười cái gì đây?
Xem ra trong lòng tên tiểu tử này có gì mờ ám. Lục Khiêm âm thầm bấm Tiểu Lục Nhâm, suy tính trong lòng.
Điềm đại hung.
Kết quả suy tính mơ hồ, nhưng là dấu hiệu cực kì hung hiểm, đủ để uy hiếp sinh mệnh mình.
Vừa rồi tiểu tử Đan Thư này đắc ý như vậy, chắc hẳn biết chút ít gì đó.
“Các ngươi đi xuống trước đi, Đan Thư ở lại.”
Lục Khiêm cho đám người lui xuống.
“ Đô vệ đại nhân có gì dặn dò?”
Đan Thư nói hai chữ 'Đô vệ' rất nặng, rõ ràng bối phận nhỏ hơn so với mình, lại gọi hắn là đại nhân.
Trước hết để cho hắn đắc ý mấy ngày.
Đến lúc đó không tra tấn hắn đến chết, về nhà cũng không dám đối mặt phụ thân nửa tàn phế nữa.
"Dường như ngươi có chuyện gì giấu diếm ta?"
Lục Khiêm hỏi.
"Nào dám giấu diếm chuyện. . ."
Xoạt!
Lời còn chưa nói hết, Đại Giải Thoát Luân đã bắn trúng Đan Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận