Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

Mạc Sầu của Lư gia.

Mạc Sầu của Lư gia.
Lục Khiêm cảm thấy Âm Quỳ Chân Thủy trong cơ thể nhiều gấp mười mấy lần so với trước đây.
Nếu đối đầu với bản thân của trước đây, e rằng không đến hai chiêu thì giải quyết xong rồi.
Đi lại một vòng trên không trung, Âm thần nhập lại vào trong nhục thân.
Lục Khiêm chầm chậm mở hai mắt ra.
Thái Âm Thải Chân Thủy Đạo Dẫn pháp (đại thành: 8000/8000)
Thời gian xuất quan trong giai đoạn đại thành lần này nhanh hơn trong tưởng tượng của hắn.
Nguyên nhân là Âm Huyết Luyện Hồn đan cung cấp một ít sức mạnh.
Thời gian về sau sẽ dành cho Luyện Thể.
Nghĩ tới đây, Lục Khiêm đi ra ngoài.
Một luồng không khí thanh mát ập tới.
Thời gian một năm rưỡi này, khiến bản thân thu được rất nhiều lợi ích.
Tuy chỉ luyện một môn công pháp.
Lăng Ba Lâu.
Nơi này vẫn người đến người đi nhộn nhịp như trước, đông đảo khách khứa.
Lăng Ba Lâu là một trong ba đại thương hội của Hắc Thủy thành, mấy chục chiếc thuyền phá sóng, mấy vạn thủy thủ khuân vác, gần hai mươi đạo sĩ Dưỡng Thần, nghe nói lâu chủ và phó lâu chủ đều là cao nhân Đạo Cơ.
“Tham kiến Ngư Long đại nhân.”
Đạo đồng ở cửa nhìn thấy Lục Khiêm đi tới, lập tức hành lễ.
Khoảng thời gian này Lục Khiêm đúng giờ giao hàng, chất lượng rất tốt, chấp sự thu mua Thôi sơn rất tán thưởng đối với hắn.
Các đạo đồng đương nhiên là tranh nhau lấy lòng.
“Tiểu Lư, Thôi chấp sự đang ở đâu?” Lục Khiêm nhìn sang một đạo đồng tên Tiểu Lư bên cạnh.
“Đại nhân, ta bây giờ dẫn ngài đi.” Tiểu Lư được sủng mà đâm lo sợ, vội vàng đi trước dẫn đường.
Hai người đi lên lầu, lúc này, Tiểu Lư khẽ nói:
“Đạo trưởng, tiểu nhân có một muội muội, năm nay tròn mười tám, da trắng mặt xinh, từ bé đã rất thông minh, không biết đạo trưởng còn cần đạo đồng không?”
Đối với người phàm bình thường mà nói, đạo đồng học được một hai chiêu pháp thuật, đó chính là một bước lên trời.
“Hửm? Cũng được, hôm nào đưa tới xem thử.” Lục Khiêm gật đầu.
Hắn quả thật thiếu một người xử lý việc vặt.
Nếu tư chất không tệ, bình thường giúp đỡ hắn chế thuốc, cũng coi như là nhiều thêm một người lao động.
“Tiểu nhân còn có một đệ đệ, tướng mạo có chút dịu dàng dè dặt, đạo trưởng nếu như thích...”
“Đi!” Lục Khiêm cười mắng.
Đào Chu tiên sinh ngược lại thích điều này, hắn ta cũng rất tán thưởng kẻ này.
“Đạo trưởng thứ tội, đạo trưởng thứ tội.”
Tiểu Lư cười sáng lạn, trong lòng đã rất hài lòng rồi, bám vào được một cao nhân như vậy, cảm thấy thẳng người ưỡn ngực hơn không ít.
“Ha ha! Ngư Long ngươi tới rồi.”
Cách không xa truyền tới một tiếng cười lớn, Thôi Sơn với cái mũi ưng đi ra, khi đi tới trước mặt Lục Khiêm, ánh mắt ngưng tụ, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
“Ta có phải nên gọi ngươi là đạo hữu rồi không?” Thôi Sơn ngạc nhiên nói.
“Ha ha, Thôi chấp sự, may không nhục sứ mệnh, tại hạ đã đột phá tới Dưỡng Thần rồi.” Lục Khiêm chắp tay mỉm cười.
“Tốt! Ngư Long đạo hữu, lát nữa đến Thanh Phong Lâu uống rượu đi!”
Thôi Sơn đi tới vỗ vai của Lục Khiêm, trong tay có một vị đại tướng như vậy, không lo cơ nghiệp không thành công.
“Khả năng phải đợi lần sau rồi. Tại hạ hôm nay tới đổi đồ.”
Nói xong, Lục Khiêm từ trong túi bố Hồ Thiên lấy ra một cuốn công pháp, trên bìa viết “Lục Giáp Thôn Kim Quyết”.
“Hửm?”
Thôi Sơn cầm lấy đánh giá kỹ càng một phen, nói: “Thứ này có thể đổi được tám trăm Pháp tiền, không biết, đạo hữu đổi cái gì?”
“Thuật Luyện Đan cấp bậc đan dược Nhân Phẩm, tốt nhất có thêm mấy dược phương bổ huyết dưỡng thần.”
“Cái này... thiên phú Luyện Đan của đạo hữu không ai có thể bì được, như vậy đi, lão phu giảm giá cho ngươi hai mươi phần trăm, tặng thêm ba bản đan phương”.
Thôi Sơn lập tức cảm thấy chiêu mộ Lục Khiêm, là quyết định đúng đắn nhất của cả cuộc đời.
Một khi thật sự luyện ra đan dược Nhân Phẩm, Lục Khiêm sẽ được thăng hạng thành khách khanh Luyện Đan.
Mà người đề bạt như ông ta chắc chắn sẽ được ghi công.
Hơn nữa, quen biết một vị Luyện Đan sư Nhân Phẩm, chỗ tốt không cần nói nhiều nữa.
Lấy được đan phương, Lục Khiếm đã cáo biệt Thôi Sơn.
Tên của thuật Luyện Đan Nhân Phẩm là “Thủy Hỏa Diên Hống Luyện Đan thuật”, đan phương thì không cần nói nhiều rồi.
Muốn đột phá Luyện Huyết, sợ rằng phải vui đầu khổ tu mười mấy năm.
Phối hợp với Diên Hống Luyện Đan chi thuật, mới có thể nhanh chóng tăng trưởng tu vi.
Mấy ngày sau, một thiếu nữ đứng ở trước cửa phòng Lục Khiêm, Tiểu Lư đạo đồng đứng bên cạnh.
Thiếu nữ mặc chiếc váy ngắn màu vàng chanh, trắng trẻo, gò má phớt hồng, thật sự là mỹ nhân xuất sắc.
“Mạc Sầu, còn không mau bái kiến đại nhân.” Tiểu Lư quát.
“Mạc Sầu tham kiến Ngư Long đạo trưởng.” Thiếu nữ xấu hổ ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh, mang theo chút bẽn lẽn.
“Ừm! Tư chất không tồi. Sau này gọi ta là lão gia.” Lục Khiêm đánh giá trên dưới một phen.
Nữ tử có chút thông minh, không cứng nhắc.
“Tiểu nhân về trước đây.” Tiểu Lư lập tức rời khỏi.
Lục Khiêm xoay người đi vào trong phòng, Mạc Sầu cúi đầu đi theo đằng sau.
Nhìn thấy Lục Khiêm dừng lại, yên lặng nhìn nàng.
Trong lòng Mạc Sầu hiểu được, đi tới tháo thắt lưng thay cho Lục Khiêm, cởi áo ra, mặc vào một bộ đồ ngủ thoải mái.
Thiếu nữ đỏ bừng mặt vì xấu hổ, Lục Khiêm ngược lại vẻ mặt như bình thường.
Tuy xuất thân đạo đồng, nhưng đã quen được người khác hầu hạ.
Người hầu giống như vật phẩm, sao phải sợ để vật phẩm nhìn thấy cơ thể trần trụi.
Sau đó kêu Mạc Sầu đun nước nóng, một năm rưỡi không tắm rửa, cũng nên tắm sạch phong trần một chút.
Cơ thể múi nào ra múi đó của Lục Khiêm ngâm trong nước.
Quần áo ướt đẫm của nữ tử dính chặt vào cơ thể như người mẫu, sợi tóc dính vào trên gương mặt đỏ bừng.
Những ngón tay ngọc mềm mại lướt qua trên người.
Lục Khiêm thích thú nhìn Mạc Sầu vừa sợ vừa xấu hổ.
“Mấy tuổi rồi?”
“Nô tỳ năm nay vừa tròn mười tám.”
“Còn trinh sao?”
“Vâng...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận