Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Nguyệt Tinh nhất tộc(2)

【VIP】 Nguyệt Tinh nhất tộc(2)
Đại Giải Thoát Luân thu hút nàng, một giây tiếp theo, sắc mặt Tuyết Nguyệt trở nên ngốc trệ, tự nói ra hết sự tình. Lục Khiêm nghe xong, quả nhiên giống như mình đoán, người này xác thực liên quan đến Tạc Nguyệt Nhân.
Tuyết Nguyệt xuất thân từ Nguyệt Tinh nhất tộc.
Tộc nhân hạch tâm tóc sắc như ánh trăng, có được thể chất siêu việt, bách độc bất xâm, thủy hỏa không dung. Nhưng không có năng lực quá mạnh. Tộc nhân có màu tóc đen như mực thì có thể hóa thân Nguyệt Thiềm.
Khuyết điểm của chủng tộc này là tuổi thọ ngắn, chỉ có bốn mươi năm. Mấy trăm năm trước truyền xuống sứ mệnh, tìm một cái giếng cổ. Chỉ có đạt được truyền thừa trong giếng cổ, mới có thể kết thúc lời nguyền tuổi thọ này.
Mấy trăm năm qua bọn hắn không ngừng tìm kiếm, cũng đã sơ lược tìm được vị trí giếng cổ.
Nơi đây là Lâm quốc.
Quốc gia này ở biên giới Tây Hải, có nhiều núi cao rừng rậm, cho nên tên gọi là Lâm.
Nhân khẩu Lâm quốc tầm ba bốn ngàn vạn, quốc chủ đang độ tuổi tráng niên, quốc nội có ba Đại Võ Thánh, truyền thuyết còn có tu luyện giả làm cung phụng. Nguyệt Tinh nhất tộc vừa mới đi vào Lâm quốc, còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị truy sát. Mấy trăm tộc nhân chỉ còn lại một mình Tuyết Nguyệt.
“Xuất phát, đi Lâm quốc.”
Lục Khiêm hạ lệnh.
Lúc này nhóm Đạo binh cũng xử lý xong dấu vết.
“Vừa rồi ngươi không để lại mấy tên võ giả, trở về bảo Đạo Binh điện cẩn thận nghiên cứu.”
Lục Khiêm nhìn về phía Hổ Bí.
Quả thật người vừa rồi hơi khiến Lục Khiêm có chút chú ý. Có lẽ không có tu sĩ Luyện Khí phổ thông nào có pháp thuật phong phú như vậy. Nhưng nếu chiến đấu ở khoảng cách gần, cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú, chỉ sợ tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cũng không đánh lại người này. Phải năm sáu tên Ngưu Đầu Mã Diện mới chắc chắn bắt được người này.
“Đại nhân có chỗ không biết, võ giả này gọi là Ngự Không Võ Thánh, ở trong thế gian cũng là trăm vạn người mới có một người, hơn nữa tiêu hao rất lớn, còn phải ăn uống ngủ nghỉ, không lợi bằng Đạo binh.”
Chỗ khác biệt lớn nhất giữa võ giả và tu sĩ là việc sử dụng năng lượng thiên địa.
Võ giả luyện hóa huyết khí trong cơ thể, sinh ra nội lực, không ngừng rèn luyện nhục thân để tăng cường nội lực. Thông qua ăn các loại đồ ăn để bổ sung khí huyết, tu vi càng cao, đồ ăn càng nhiều. Một lần Võ Thánh phải ăn ít nhất năm con trâu. Nội lực lớn mạnh tới trình độ nhất định, sẽ có thể ảnh hưởng thiên địa bên ngoài.
Bởi vì thân thể con người có giới hạn, hạn mức tối đa không cao, Võ Thánh đã là tồn tại đỉnh chóp. Còn tu sĩ thì thu thập thiên địa tinh khí tu hành, hạn mức tối đa vô cùng lớn.
“Thì ra là thế. . .”
Lục Khiêm bỏ đi ý niệm bồi dưỡng võ giả.
Ngày sau có thể lập một cái hạng mục nghiên cứu, chế tạo hàng loạt thì thôi.
Có công phu này, còn không bằng chế tạo thêm một chút Đạo binh không sợ chết.
Khoảng cách đến Lâm quốc càng ngày càng gần, Lục Khiêm càng cảm thấy sự tình không đơn giản.
Xe ngựa chạy chậm lại. Lục Khiêm quay đầu nhìn về phía Tuyết Nguyệt tĩnh tọa ở một bên. Cô gái này toàn thân ướt sũng, đường cong uyển chuyển, ngược lại có một chút phong tình đặc biệt
“Nào, cởi quần áo ra.”
Đương nhiên, Lục Khiêm không có tâm tư gì khác, hắn không hứng thú đối với chủng tộc biến thân thành cóc này.
Chỉ là muốn nghiên cứu loại chủng tộc kỳ lạ này, nhìn xem đến cùng có lai lịch gì.
Ngày thứ hai.
Khi tia nắng bình minh thứ nhất, theo khe hở trên xe ngựa chiếu vào thân thể như tuyết trắng. Lục Khiêm phất tay đánh ra một đạo pháp lực màu vàng.
Thân thể phủ đầy vết thương của nữ tử khôi phục nguyên dạng.
Dường như Tuyết Nguyệt có chút mệt nhọc quá độ, nên đã thiếp đi.
“Nguyệt Thỏ. . .”
Lục Khiêm nhẹ nhàng đắp quần áo lên cho nàng, đầu ngón tay chạm vào làn da mềm mại, truyền đến từng tia mát mẻ.
Đó không phải là Thiềm Thừ tinh trong tưởng tượng.
Có lẽ là một loại Đạo binh.
Hoặc là hậu duệ của tu sĩ Luyện Thể sinh ra.
Tu sĩ Luyện Thể hấp thu huyết mạch yêu thú tu luyện, tương đương với một nửa yêu quái.
Mặc dù nhục thân tu sĩ Luyện Thể mạnh mẽ, dưới tình huống cùng cấp bậc, cận chiến hơn xa tu sĩ Luyện Khí. Nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, con đường phía trước tương đối cố định, pháp thuật không có tính đa dạng. Hơn nữa độ khó sinh con cực cao. Thế nhưng một khi sinh ra hậu duệ, hậu duệ của bọn hắn sẽ trời sinh mang theo một tia huyết mạch yêu thú.
Tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều so với tu sĩ Luyện Thể phổ thông. Cho nên đại bộ phận tu sĩ Luyện Thể lấy hình thức gia tộc tụ tập.
Nguyệt Tinh nhất tộc chính là như thế.
Lục Khiêm tiến lên, nhẹ nhàng gẩy gẩy mái tóc trắng như tuyết của Tuyết Nguyệt ra, chỉ thấy một đôi tai lông trắng, mềm mềm nằm sấp ở đỉnh đầu.
Tiếp tục hé đôi môi mềm mại của Tuyết Nguyệt, liền thấy hai cái răng cửa lớn làm người khác chú ý.
“Không ngờ là con thỏ.”
Lục Khiêm cười nói, thoạt nhìn rất đáng yêu. Trước kia không có những dị tượng này, đoán chừng là ngủ say mới hiển lộ ra. Cũng không phải là Thiềm Thừ như mình tưởng tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận