Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Thủy Trung Giới(2)

【VIP】 Thủy Trung Giới(2)
“Đây là?” 
Đây không phải cái gọi là huyễn thuật, tất cả đều là thật. Lục Khiêm vừa rồi rõ ràng cảm giác được một năng lực kỳ quái làm thay đổi hoàn cảnh. Vô số ánh đèn huỳnh quang trên mặt nước tối đen như mực. Nhìn kỹ hơn, hóa ra đó là một đám phù du đang trôi nổi dưới nước. Không ngừng bốc lên lục quang. Cả dòng sông được nhuộm một màu xanh huỳnh quang. 
Soạt!
Phù du huỳnh quang xuyên thủng mặt nước, giống như một cơn lốc màu xanh lục, xoay quanh trên mặt nước, không ngừng hội tụ. Dần dần hình thành một chiếc thuyền buồm cổ hai tầng. Quang mang tan biến, trước mắt thật sự rõ ràng xuất hiện một chiếc Thương Bạch Cốt thuyền.
Toàn thân thuyền tái nhợt, phát ra màu kim loại. 
“Đại nhân, tốt nhất đừng bại lộ tin tức ngài là Hoàng Tuyền đạo thống, người của Hoàng Tuyền nhất mạch không phải ma đạo, nhưng thanh danh có vẻ không được tốt lắm.” Lúc này, Đệ Nhất Vô Lượng lặng lẽ truyền âm.
Loảng xoảng!
Cánh cửa xương mở ra, phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Bước ra một người chèo thuyền mặc áo tơi đen như mực, những chiếc râu cá ở hai bên má. Xuyên qua khe hở của cửa lớn, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng người bên trong. 
Vào khoảnh khắc xuất hiện, một cỗ khí thế đập vào mặt. 
Lục Khiêm nhìn về phía người này, không giận tự uy.  
Trong mắt người lái thuyền hiện lên một chút kinh ngạc, khí thế giảm đi rất nhiều, cúi người nói: "Chân nhân chớ trách, tiểu nhân vô ý mạo phạm."
"Không sao." Trong lòng Lục Khiêm không khỏi thở phào nhẹ nhõm. May mà bản thân ở thế giới trung tâm cũng là cao thủ. Ít nhất cũng không để một người lái thuyền có tu vi mạnh hơn mình. 
“Mời đại nhân vào.” Tiểu lại của thủy cung nghiêng người sang, không nhìn thấy mặt người này, nhưng động tác thân thể rất cung kính. Lập tức thu hút sự chú ý của mọi người bên trong khoang thuyền.
Bên trong khoang thuyền. Bối khuyết châu cung, lộng lẫy đường hoàng. Khắp nơi điểm xuyết san hô và trân châu lấy từ biển sâu. Hai bên là từng dãy ghế bằng gỗ lim, phủ thảm lông cáo lên, có khoảng hai mươi, ba mươi người ngồi. Có nam có nữ, khí chất khác nhau. 
Chính giữa là một chiếc bàn dài, với những chiếc đĩa bạc đựng đầy những món ngon và nhiều loại rượu đủ màu sắc. 
“Tiền bối, những thứ này có thể tùy ý sử dụng, không thu phí.” Tiểu lại thủy cung giới thiệu. 
Nhìn thấy thái độ của tiểu lại thủy cung, hầu hết mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía này. Có người lộ ra vẻ hâm mộ, cũng có một số người thì chẳng thèm ngó tới, người khinh thường chính là ba người áo bào đen, xét theo y phục và khí thế, hẳn là tu vi không thấp.
“Tiền bối muốn đi đến Minh Hải sao?”
“Ừm.”
“Được rồi, đến nơi tiểu lại sẽ nói cho tiền bối.” Tiểu lại của thủy cung xoay người rời đi.
Ầm!
Thuyền ầm vang một tiếng khởi động. Vậy mà trong thuyền không có một chút xóc nảy. 
Lục Khiêm cầm cái đĩa trống lên và đặt một ít thịt Long ngư, cá đuôi phượng và một ít linh quả. Lại rót một chén rượu Lục Nghĩ, ngồi trên ghế trống, vui vẻ ăn uống. Đây đều là những thứ phi phàm, ít nhiều đều có tác dụng tăng tu vi, hương vị cũng được. 
Ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh đen như mực. Con thuyền đi qua trên dòng sông xanh. Tốc độ rất chậm, Lục Khiêm hơi nghi ngờ liệu mình có thể đến được Minh Hải trong vòng ba ngày hay không. 
Đang nghĩ ngợi, chóp mũi liền ngửi thấy một mùi thơm ngát. Lục Khiêm vô thức ngẩng đầu lên, trước mặt là một nữ tử mảnh mai mặc áo trắng với mái tóc đen như thác nước.
“Bạch Chỉ, đây là lần đầu tiên đạo hữu ngồi Thủy Giới thuyền phải không.” Nữ tử này tên là Bạch Chỉ, nở nụ cười xinh đẹp, xinh đẹp đến không gì sánh được.
“Đây là Thủy Trung Giới, kết nối với nguồn nước của thiên hạ, ở đây, thuyền có tốc độ vượt qua biên giới. Đừng nhìn tốc độ chậm, đoán chừng đã sắp chạy được một vạn dặm.” Bạch Chỉ nhiệt tình giới thiệu nói.
“Đa tạ đạo hữu chỉ giáo.” Lục Khiêm không mặn không nhạt nói.
Một người rất nhiệt tình như vậy chắc chắn phía sau có bí mật không thể cho ai biết, hoặc là có ý đồ gì. Vừa rồi bước vào, Lục Khiêm đã cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu. Tu vi của nữ tử này, đại khái khoảng chừng Đạo Cơ trung kỳ. Dường như nàng không biết thái độ của Lục Khiêm, ngồi xuống ở bên cạnh, nói gì đó. Toàn bộ đại sảnh im ắng, cũng chỉ có giọng nói trầm thấp của Bạch Chỉ. Trong mắt người khác, mối quan hệ giữa hai người không bình thường. 
“Khụ, đạo hữu, sắc trời đã tối, tại hạ đi về nghỉ trước.”
“Ta ở Giáp tự phòng số bốn, đạo hữu, lát nữa có thể tới phòng của thiếu nữ nha.” Ánh mắt Bạch Chỉ như có nước. 
Lục Khiêm cười cười không nói gì, trực tiếp trở về phòng của mình.
Đêm khuya, Lục Khiêm ngồi thiền và hít thở. 
“Tiện nhân!”
“Tiện nhân dám trộm đồ của ta, người đâu?”
“Chắc chắn trốn ở chỗ này!”
Từng tiếng gầm thét, sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn. 
Cốc cốc cốc. . .
Có người gõ cửa phòng Lục Khiêm với một lực rất lớn.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận