Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Hoàng Tuyền Âm Ti (2)

【VIP】 Hoàng Tuyền Âm Ti (2)
Đừng nhìn Lục Khiêm giết mấy tên này là nhiều, thật ra còn không bằng khẩu phần một ngày của bọn hắn.
Nơi có Hoàng Tuyền ma khí cực kỳ nồng đậm sẽ sinh ra tinh linh, đối với loại hoàn cảnh nồng độ cực cao này mà nói, mỗi ngày sinh ra quỷ thần đơn giản không thể tính toán, chết một hai ngàn tên căn bản không có vấn đề.
"Cũng không có việc gì, đi lên giết mấy tên chơi đùa, cũng coi như không tẻ nhạt, ha ha ha."
Quỷ Vương hào sảng cười một tiếng, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói:
"Đúng rồi, ngươi là chức vị nào?"
Mỗi Âm Soái đều có phạm vi chức quyền của mình, ví dụ như Quỷ Vương chính là thống trị ác quỷ, Ngư Tai phụ trách ngàn vạn côn trùng, tất cả côn trùng bị hắn khống chế, trừ cái đó ra còn có phi cầm tẩu thú các loại.
"Không có, hiện tại chỉ có danh hiệu."
Lục Khiêm cũng cảm thấy kỳ quái, luôn cảm thấy gia hỏa Phàn Khôi Phán Quan này đang vẽ bánh nướng, chỉ là một cái miệng, nói lại rất êm tai, không có hiện thực gì, ngược lại còn muốn mình tự thân đi làm.
Hai người tiến vào Phán Quan phủ.
Vừa mới bước vào đã thấy một Dạ Xoa Ác Quỷ mặc quan phục đang tô tô vẽ vẽ Sinh Tử Bộ trước mặt.
Bút sắt trong tay vạch một cái, Hoàng Tuyền âm triện đỏ thẫm bay ra ngoài dung nhập hư không.
Phàn Khôi Phán Quan đang tước đoạt tính mệnh người, chỉ cần viết ra tên tuổi, người kia sẽ tử vong tại chỗ, hồn phách bay vào hư không, bị quỷ thần dẫn đi.
Thế nhưng, loại phương pháp này chỉ áp dụng được với phàm nhân hoặc là tu sĩ có tu vi thấp, tu vi cao hơn, sẽ cần phái người tới.
Cũng không phải là có thể viết ra tên tuổi của tất cả mọi người trong thiên hạ, chuyện này cần Thành Hoàng Miếu phối hợp, không có Thành Hoàng Miếu ghi chép tên tuổi cùng công tội thiện ác, Sinh Tử Bộ cũng sẽ không hiện ra.
Nếu như có thể biết hết tên tuổi tất cả mọi người trên đời này, Hoàng Tuyền đã sớm trải rộng chư thiên vạn giới.
Phàn Khôi Phán Quan tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Khiêm lập tức cười nói:
"Ngươi đã đến, công việc bên kia như thế nào rồi?"
Lục Khiêm báo cáo đơn giản một phen, thời điểm nghe thấy tên Thái Ông, Phàn Khôi Phán Quan liên tục cười lạnh, sau khi nghe thấy Thành Hoàng, lại nhíu mày cười lạnh.
Đối với người trước hắn chẳng thèm ngó tới, nhưng người sau có vẻ hơi kiêng kị, rất rõ ràng dường như giữa mấy người này có mâu thuẫn gì, Lục Khiêm bắt đầu suy tư, có lẽ có thể lợi dụng những mâu thuẫn này.
"Được rồi, Đại Hạo bên này rất nghe lời, ngươi dự định lúc nào thì đi thế giới khác nhìn một chút?"
Phàn Khôi Phán Quan hỏi.
"Chờ qua một đoạn thời gian đã, ở bên kia ta đắc tội không ít người, hiện tại đi qua có thể sẽ bị vây công."
"Không sao, đến lúc đó ngươi gọi ta là được, hai ti khác cũng sẽ tới hỗ trợ, thế nhưng, ngươi thận trọng cũng có đạo lý, dù sao cao thủ cũng nhiều."
Phàn Khôi Phán Quan cũng là Âm Dương cảnh, hai người khác tu vi không khác nhau nhiều, cộng lại là ba cái Âm Dương cảnh.
Bên kia có sáu người, nhân số phía bên mình không chiếm ưu thế, đánh nhau không nhất định ai thắng ai thua.
Nếu như đi tổng bộ xin viện binh, như vậy công lao năm nay sẽ không còn.
Cái vị trí này của hắn tiến thêm một bước, chính là phó điện chủ, tiến thêm bước nữa chính là Điện chủ.
Nếu như mọi thứ đều cần thượng cấp đến giúp đỡ, cái ấn tượng này sẽ vô cùng chênh lệch, hơn nữa mỗi một đoạn thời gian sẽ có bình xét, như vậy sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của mình.
Cho nên Phàn Khôi Phán Quan vẫn hi vọng Lục Khiêm đánh trước, hắn chỉ ở phía sau hành sự tùy theo hoàn cảnh, một khi xuất hiện tình thế không thể khống chế, mình cũng có thể kịp thời cắt bớt, sẽ không ảnh hưởng đến bản thân.
"Được."
Xem như Lục Khiêm đã nhìn ra, tên Phàn Khôi Phán Quan này chính là lão âm giả chỉ biết dùng mồm mép, không thấy thỏ không thả chim ưng, tu vi cường đại, nhưng ưa thích dùng thủ đoạn đùa bỡn, không dễ dàng ra tay.
Loại người này rất khó xử lý.
Trước kia Lục Khiêm còn muốn châm ngòi hắn và Đại Càn mâu thuẫn, còn mình ngồi thu ngư ông đắc lợi, nhưng hiện tại xem ra kế hoạch này phải chết từ trong trứng nước.
Với tính cách của gia hỏa này, nói không chừng trong nháy mắt động thủ sẽ lập tức chạy trốn, không cho kẻ địch thời cơ lợi dụng, không có hoàn toàn nắm chắc, người này sẽ không dễ dàng bại lộ át chủ bài.
Lục Khiêm bàn giao sự tình xong, liền rời khỏi thế giới này.
Vừa mới bay đến bên ngoài tinh thần không bao lâu, sau lưng đã có người gọi mình lại.
"Phong Đô!"
Lục Khiêm quay đầu nhìn lại, là lão giả đầu người thân rắn.
Thái Ông mang theo nụ cười trên mặt bay tới, sau khi dò xét Lục Khiêm trên dưới một cái, có chút chờ đợi hỏi:
"Ngươi luyện được Lục Đạo Luân Hồi Pháp chưa?"
"Còn chưa bắt đầu luyện, thế nhưng tại hạ đã có đầu mối."
"Được, có gì không hiểu cứ nói, lão phu nhất định chỉ điểm giúp ngươi."
Nói đến đây, Thái Ông có chút xấu hổ:
“Chỗ lão phu thật sự quá thiếu người, cho nên không thể không làm phiền ngươi."
"Không có việc gì, tất cả mọi người đều là đồng liêu, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường."
Lục Khiêm khách sáo nói:
“Ta nhớ Luân Hồi Ti chắc sẽ không thiếu người?"
Nơi này là nơi chế tạo đạo binh, số lượng binh lính hẳn là nhiều hơn so với chỗ khác nhiều, không nên xuất hiện loại tình huống này.
Nghe thấy Lục Khiêm nói câu này, sắc mặt Thái Ông trầm xuống, hừ lạnh một tiếng:
"Hừ, nếu không phải hắn. . ."
Nói được một nửa, mới nhớ tới thân phận của Lục Khiêm, lập tức không nói, cười ha hả cho qua, hai người khách sáo một phen, rồi tạm biệt lẫn nhau rời đi.
Trên đường rời đi, nội tâm Lục Khiêm trầm tư không thôi.
Dường như giữa mấy người kia có mâu thuẫn rất lớn, có lẽ Luân Hồi Ti bị chèn ép, hắn có thể bắt đầu từ hướng này, ngoại bộ đã không giải quyết được, vậy liền phá cục từ nội bộ.
Ban đầu Lục Khiêm còn muốn chầm chậm mưu toan, trước tiên từng bước từng bước góp nhặt thực lực, xem ra hiện tại không làm được, lấy tính cách cùng thủ đoạn của Phàn Khôi Phán Quan, không đợi đến lúc mình trưởng thành đã bị đùa chết.
Chiến tranh hai giới bình tĩnh trở lại, trong lúc nhất thời không đánh được.
Mặc kệ như thế nào, Lục Khiêm đều phải khiến hai bên tranh chấp, nhanh chóng đề cao tốc độ sinh trưởng của Kiến Mộc, thực lực mới là mấu chốt, không có thực lực, cho dù có nhiều âm mưu quỷ kế đều là hư ảo.
Nghĩ tới đây, Lục Khiêm bay trở về, chuẩn bị tìm Âm Chủ thương lượng công việc.
Trong nháy mắt Lục Khiêm rời đi, hắc quang cách đó không xa lóe lên một cái rồi biến mất, dường như có đồ vật gì bay đi.
. . .
Phán Quan nha môn.
Quỷ Vương đi đến, nụ cười thật thà trên mặt biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là khôn khéo.
"Đại nhân, khả năng tiểu tử Lục Khiêm này có dị tâm, hắn và Thái Ông rất thân cận."
Quỷ Vương nói, hắn gọi thẳng tên, trong giọng điệu cũng không có tôn trọng Thái Ông.
"Vì sao?"
Phàn Khôi Phán Quan ngẩng đầu, cảm thấy có chút hứng thú.
"Hình như Thái Ông truyền bí pháp gì đó, Lục Khiêm đang tu hành."
Đừng nhìn Trư Quỷ Vương có vẻ mặt chất phác, nhưng thân phận thật lại là thủ lĩnh tình báo của Phàn Khôi Phán Quan, không có chuyện gì là không nghe ngóng được.
Nghe được câu này, Phàn Khôi Phán Quan bừng tỉnh, cười lạnh một tiếng:
"Ha ha, tên phế vật kia không nghĩ ra ý tưởng sao? Lại tới đây làm bộ, mặc kệ hắn."
"Thế nhưng, dám đào góc tường của ta, nhất định phải giáo huấn một lần mới được."
Nghĩ tới đây, Phàn Khôi Phán Quan quay đầu nói với Ngư Tai trong bóng tối:
“Ngư Tai, ngươi đi ngáng chân hắn một chút."
Một núi không thể có hai hổ, chớ nói chi là ba người cạnh tranh lẫn nhau.
Ngoại trừ hắn và Thành Hoàng có thế lực ngang nhau, còn lại Thái Ông đã bị đả kích không có thành tựu, ngay cả chức năng cơ bản đều không truyền xuống được, còn phải làm phiền hai nhà khác hỗ trợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận