Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Vong Tình bảo cấm, Mê Hồn canh(3)

【VIP】 Vong Tình bảo cấm, Mê Hồn canh(3)
“Ta cảm thấy Đại Tế Tửu cũng làm cho Thái Tử là được rồi.” Nam tử đầu đại bàng bên cạnh cười nói. 
"Ai, quá phiền phức. Đại Tế Tửu nghĩ thế nào." Đà Giáp khoát tay áo.
“Làm Tế Tửu không chỉ cần đạo hạnh, còn phải có năng lực dạy học mới được. Yêu tộc các ngươi pháp môn thô thiển, vẫn là mời trở về đi.”
Lục Khiêm một mực từ chối.
Chúng yêu lập tức xôn xao.
“To gan, Nhân tộc đê tiện vậy mà lại coi thường thần thông bẩm sinh của Yêu tộc ta.”
Mấy tên tính khí nóng nảy lập tức muốn động thủ. Mấy yêu quái Hồ tộc vẻ mặt lanh lợi giữ chặt chúng yêu. Nam tử Hồ yêu nói bên tai Đà Giáp vài câu, Đà Giáp gật gật đầu. 
“Nói mà không có bằng chứng, như vậy đi, chúng ta tự mở một học đường, nhóm chúng ta bồi dưỡng đệ tử Yêu tộc, một năm sau thi đấu cùng các ngươi. Người nào thắng sẽ có tư cách chọn Tế Tửu. Không biết ý kiến của các hạ như thế nào?”
Hồ ly làm như vậy chính là đang đào hố cho Lục Khiêm. Một vài Yêu tộc cho dù không có tu luyện thì thể chất bẩm sinh của chúng cũng mạnh hơn những tu sĩ cấp thấp của Nhân tộc. 
“Một năm không đủ, hai năm.”
“Được, một lời đã định.” Đà Giáp vỗ bàn.
Nghĩ tới đây, Đà Giáp nhìn về phía Tiểu Thanh bên cạnh, nói: "Đại Tế Tửu, ta còn thiếu thị nữ, nếu không ngươi nhường nàng cho ta đi, ta sẽ ở trước mặt phụ thân nói tốt vài câu."
Y vừa đến đã nhìn thấy Tiểu Thanh, chưa bao giờ thấy một nữ tử nào có khí chất thanh nhã như vậy, khuôn mặt lại hết sức quyến rũ. Thậm chí so với trực hệ của Hồ tộc cũng không hề kém cạnh. 
Nghe thấy câu nói này của Đà Giáp, sắc mặt Tiểu Thanh trắng bệch. Từ khi biết đến nơi này, trong lòng luôn cảm thấy bất an, dù sao nơi này cũng là địa bàn của Yêu tộc. Mặc dù Phong Đô thành chủ rất mạnh, nhưng vẫn kém rất nhiều so với Yêu tộc. Dù thế nào đi nữa, nàng vẫn kiên quyết đứng về phía Phong Đô thành chủ. Giờ khắc này, Tiểu Thanh hy vọng có thể dùng bản thân để dập tắt ác ý của Yêu tộc đối với Phong Đô, mặt khác, lại sợ những yêu ma ghê tởm này. 
Nàng cũng không còn là Tiểu Bạch trước đây, đối với đại tu sĩ mà nói, dùng thị nữ trao đổi một chút lợi ích chắc chắn là một vụ mua bán rất có lời. Bao gồm cả Đà Giáp cũng nghĩ như vậy, chỉ là một thị nữ mà thôi, muốn thì muốn.
Lục Khiêm lại ngoài dự liệu: “Nếu như ta là ngươi, ta sẽ rút lại câu nói này và kẹp lấy cái đuôi rời đi trước khi ta nổi giận, hiểu chưa?” 
“Khẩu khí thật lớn. Mặt mũi của Long Chủ không dùng được sao?” Người hầu yêu quái bên cạnh mắng.
Sắc mặt Đà Giáp xanh xám, đây là lần đầu tiên y bị người khác chế giễu ngay trước mặt. Thật sự nghĩ mình dễ bắt nạt sao. 
“Thật sự không sợ phụ thân ta giết ngươi?”
Tu vi của Lục Khiêm quả thực rất mạnh, nhưng y không tin hắn có thể thoát ra ngoài an toàn dưới sự bao vây của mọi người, cũng không tin Lục Khiêm dám giết mình.
“Long Chủ giết hay không ta không biết rõ, nhưng ta dám cam đoan, trong vòng mười hơi thở, nếu ngươi không đi, thứ hắn nhìn thấy khi đi vào đây nhất định là thi thể của ngươi.”
Ầm!
Khí thế khổng lồ như núi cao biển rộng, ép tới mức làm chúng yêu thở không nổi. 
Một hơi thở, hai hơi thở. . . Khí thế càng ngày càng mạnh. 
“Đi. . .”
Đến hơi thở thứ chín, Đà Giáp xanh mặt rời đi.
Dưới khí thế mạnh mẽ của Lục Khiêm, Đà Giáp đành phải rời đi. Nhìn Lục Khiêm chỉ có Đạo Cơ đỉnh phong, nhưng áp lực tạo ra cho mình còn lớn hơn những cao thủ khác. 
“Thái tử, chẳng lẽ cứ buông tha cho người này như vậy?” Thủ hạ bên cạnh không nhịn được nói.
“Đương nhiên là không, gia hỏa này chắc chắn phải chết, thị nữ bên cạnh người này sớm muộn gì cũng là của ta.” Đà Giáp cười lạnh nói.
Nhưng hiện tại cha và huynh đều đang ở chiến tuyến, việc mượn sức của bọn họ là chuyện không thể. Việc cấp bách là hoàn thành nhiệm vụ do phụ thân giao cho trước. Vốn là muốn cưỡng đoạt, nhưng sau đó nghĩ lại thì thôi bỏ đi. Quân chủ lực của Yêu tộc không ở đây, đối phương người đông thế mạnh. Giống như Lục Khiêm nói, y không muốn khi phụ thân tới, thứ nhìn thấy chính là thi thể của mình. 
“Lão Ma Tước, lát nữa ngươi tìm mấy tên Hổ Tượng tộc, lão tử muốn giết sạch toàn bộ tu sĩ Nhân tộc, hiện tại lập tức.” 
“Rõ!”
Hổ, voi và rồng đều là yêu thú trời sinh với sức mạnh mạnh mẽ và thần thông bẩm sinh. Cho dù không sinh ra yêu khí, cũng mạnh hơn tu sĩ nhân loại vừa mới tu luyện rất nhiều. 
“Thái tử, nếu bọn họ đánh thắng thì sao?”
“Thắng?” Vẻ mặt Đà Giáp cổ quái: “Làm sao bọn họ có thể thắng được? Chúng ta cũng không phải là học sinh của Tắc Hạ học cung, bình thường khiêu chiến mấy người, vô tình giết chết một vài thiên tài cũng không quá đáng đúng không?”
Chúng yêu bắt đầu cười vang.
Không nói thì quên mất, đây là địa bàn của Yêu tộc, đừng nói vô tình giết người, coi như ăn sạch toàn bộ người trên một con phố thì như thế nào?”
Ngày thứ hai. 
Hồ Bát của Hồ tộc tuyên bố khiêu chiến với thiên tài Hàn Tương của Kiếm Đạo học cung. Hàn Tương vẫn kiên trì ứng chiến, kết quả vừa lên đài không đến ba chiêu, lập tức bị người chém xuống dưới ngựa. Yêu quái thậm chí còn ăn sống Hàn Tương trước sự chứng kiến của hàng nghìn học sinh. Điều này ảnh hưởng rất nhiều đến khí thế của học sinh Nhân tộc. Chuyện như vậy không ngừng xảy ra. Hầu như lần nào đều là học sinh Nhân tộc bị đánh bại. Dù gì thì những người này cũng chỉ mới vào Tắc Hạ học cung được vài năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận