Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Phượng Hoàng tinh huyết, thành chủ Thiên Nga(2)

【VIP】 Phượng Hoàng tinh huyết, thành chủ Thiên Nga(2)
Con ngươi màu tím chăm chú nhìn đám người, giọng như chuông bạc: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“À, tiểu tử này náo loạn một hai phải ra khỏi thành, ta đang ngăn hắn đây.” Phi Vũ nhìn Lục Khiêm cười nói, đáy mắt hiện lên một tia uy hiếp.
Đại công chúa là đại nữ nhi của Thiên Cực thành Phi Âm, tỷ tỷ Phi Vũ. Không chỉ tu vi cao, làm người tương đối chính trực, Phi Vũ không muốn bị phê bình.
Lục Khiêm vẻ mặt yếu đuối, gật đầu xác nhận.
Phi Âm nhíu hàng lông mày đẹp đẽ, bất mãn nói: “Tu vi không đủ thì đừng ra ngoài thêm phiền, ba ngày sau là Khải Linh đại hội của các ngươi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, thức tỉnh huyết mạch mới là chính đạo, đừng thêm phiền phức cho người khác nữa.”
“Khải Linh đại hội?”
“Cái này ngươi cũng không biết sao?” Phi Vũ không dám tin, “Không ai nói cho các ngươi à?”
Kê Cước nhân tự xưng đương nhiên không phải cái này, mà là hậu duệ bách điểu.
Khải Linh nghi thức là phương thức thức tỉnh huyết mạch Kê Cước nhân. Trưởng thành tới mười tám tuổi thì tham gia, cả đời chỉ có một lần, người thiên phú dị bẩm sẽ thức tỉnh huyết mạch. Huyết mạch thức tỉnh của hậu duệ bách điểu có tới mấy trăm khả năng.
Ví dụ như đại công chúa thức tỉnh là Loan Điểu huyết mạch. Trong cơ thể chứa đựng một tia Phượng Hoàng huyết mạch, đây cũng là nguyên nhân người khác tôn sùng nàng.
Nếu không thể thức tỉnh huyết mạch, sẽ bị đánh thành bình dân phổ thông nhất, cho dù là con thành chủ cũng thế.
“Thì ra là thế, tại hạ đã biết.” Lục Khiêm nói, mang theo Hà chạy về động phủ.
“Hừ, vâng vâng dạ dạ, một chút cốt khí cũng không có, dáng vẻ này mà có thể thức tỉnh được chính là gặp quỷ ấy.”
“Chú ý ảnh hưởng chút đi, để người khác thấy còn ra thể thống gì nữa.” Đại công chúa Phi Âm trừng mắt nhìn đệ đệ một cái, sau đó hóa thành một đoàn hỏa vân bay lên trời cao.
Nàng cũng chẳng quan tâm gì Lục Khiêm, chỉ là cảm thấy người phủ thành chủ nội đấu trước mặt mọi người có vẻ đồi phong bại tục, nên mới ra tay ngăn lại.
Cấu tạo của Thiên Cực thành cũng không khác thành trì của phàm nhân bình thường mấy. Điểm khác nhau duy nhất là hơn hai mươi mấy cây đại thụ cao trăm trượng, trên tán cây có cung điện hoa mỹ. Dưới cây cao trăm trượng, còn có mấy trăm cây nhỏ cao hai mươi trượng, trên tán cũng có nhà ở lớn bé. 
Đây chính là thụ ốc, nơi hậu duệ bách điểu cư trú. Người thân phận càng cao, đại thụ cư trú càng cao. Lục Khiêm thân là nhi tử thành chủ, có quyền cư trú tạm thời.
Lục Khiêm trở lại thụ ốc của mình.
“Khải Linh đại trận à……” Lục Khiêm lẩm bẩm.
Nếu có thể kích phát huyết mạch, chắc là bí bảo hiếm có. Thu hoạch của chuyến đi Đại Minh Hương chính là cái này. Chỉ là không biết tu vi thành chủ thế nào. Để ổn thỏa hơn, vẫn nên tiếp tục giả trang đã, đục nước béo cò mới tốt.
Lục Khiêm ru rú trong nhà, căn cứ theo ký ức Mạc Sầu cho, đoán tính cách, phải làm giống như đúc.
Ba ngày sau.
Phịch!
Trong thụ ốc vang lên vô số tiếng vỗ cách phịch phịch. Hậu duệ bách điểu màu sắc khác nhau bay về phía sân đại điện ở trung tâm thành trì.
Lục Khiêm cũng đi ra ngoài cửa. 
Tấm thân này của hắn vẫn chưa thức tỉnh, không có cánh chỉ có thể đi bộ. Trên đường phố đứng đầy Kê Cước nhân giống hắn. 
Thiên Cực thành có tổng cộng ba vạn Kê Cước nhân. Tỉ lệ sinh của những dị nhân này không thấp như các dị nhân khác, cũng xấp xỉ với nhân loại. Nếu không phải hoàn cảnh quá ác liệt, chỉ sợ dân cư còn gấp mấy chục lần nữa.
“Lạc!”
Một nam tử trong đám người đi tới. Bộ dạng có chút giống với hóa thân của Lục Khiêm.
“Kinh, ngươi cũng ở đây sao.” Lục Khiêm cười, quen thuộc chào hỏi.
Đây là anh em ruột thịt với Lạc, lớn hơn Lạc một tuổi, Khải Linh nghi thức không thức tỉnh được huyết mạch của gã, nên bị đánh làm bình dân.
Kinh tiến đến trước mặt Lục Khiêm, khuôn mặt tràn ngập ý cười bỗng trầm xuống, thấp giọng nói: “Không cần Khải Linh, cẩn thận ám toán.”
“Cái gì?” Lục Khiêm nghi hoặc.
“Ta đã điều tra xong rồi, cái chết của mẫu thân là do bọn họ làm……” Trong mắt Kinh hàm chứa cừu hận thấu xương.
Không phải gã không có thiên phú, mà trước Khải Linh nghi thức, năng lượng bỗng bạo động, thiếu chút nữa khiến gã chết không có chỗ chôn. Rõ ràng có người âm thầm động tay động chân.
Sau khi trở về âm thầm điều tra, vậy mà lại ngoài ý muốn biết được chuyện cũ năm đó. Mẫu thân bọn họ không phải do khó sinh mới chết, mà là bị kẻ gian làm hại. Hơn nữa còn là dưới tình huống Thiên Cực thành chủ ngầm đồng ý nữa.
“Thật sao?” Lục Khiêm trước mắt sáng ngời, trong lòng tức khắc có kế sách, tiếp đó lòng đầy căm phẫn tiến về phía trước, “Huynh trưởng, không cần khuyên ta, ta nhất định phải thức tỉnh, thay mẫu thân đòi công đạo.”
Thân hình nhanh chóng hòa vào dòng người, mặc cho Kinh gọi như thế nào, từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại.
Sân đại điện.
Đây là một khu quảng trường rất lớn. Giữa quảng trường đặt một tòa pháp trận. Trận này ngoài tròn trong vuông, phù lục đỏ đậm, tạo thành chiếc lồng hình tròn. 
Phía dưới là một cái ao. Ao rộng ba trượng, sâu tám thước, đốt lên hỏa diễm đỏ bừng tựa máu, sức nóng khủng khiếp này, những người cách xa mấy trăm trượng cũng có thể cảm nhận rõ.
Ngọn lửa hừng hực, xích quang loá mắt.
Lục Khiêm âm thầm sử dụng Đỗng Sát Thần Mục. Chỉ thấy bên trong ngọn lửa, mơ hồ có thứ gì đó hữu hình như Phượng Hoàng Tinh khí. Ngọn nguồn bên dưới là một viên hổ phách vàng nâu, bên trong là vật chất tương tự máu.
“Đây là…… Phượng Hoàng tinh huyết?”
Lục Khiêm khiếp sợ nói.
Không ngờ thế mà lại là thứ này. Xem ra chuyến đi này của hắn đúng đắn rồi, quốc gia Kê Cước nhân này quả thật có thứ tốt.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận