Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Cửu Thiên Ngọc Lâu, hải ngoại phân phủ(1)

【VIP】 Cửu Thiên Ngọc Lâu, hải ngoại phân phủ(1)
Về phần Xích Âm, Lục Khiêm không quá lo lắng. Nếu là tộc nhân của Xích Âm, đi theo tộc nhân dù sao cũng tốt hơn là đi lang thang theo mình. Nói không chừng sau này gặp lại, Xích Âm còn cao hơn mình.
“Việc cấp bách chính là khôi phục thương thế, còn lại mọi chuyện có thể trì hoãn một thời gian.” Giao Phục Hoàng Tuyền đồ là nền tảng của mình, nên được sửa chữa hồi phục đầu tiên, lại sau đó là Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều cùng Diêm La chân thân.
Diêm La chân thân mạnh thì có mạnh, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng. Một khi chân thân bị phá, sẽ rất khó tiến hành sửa chữa phục hồi, hoặc là nói sửa chữa phục hồi rất chậm chạp. Sửa chữa phục hồi nhục thân cần bọn người Mai Khê thu thập Kim Ô thảo để luyện chế Kim Ô Thái Âm hoàn đan. Vật liệu đầy đủ thì việc sửa chữa phục hồi nhục thân rất dễ dàng.
Sau khi sửa chữa phục hồi nhục thân, thuận tiện khám phá thế giới này một chút.
Bây giờ vẫn chưa biết ở đây có thế lực nào, giới hạn trên của cao thủ là cảnh giới nào. Lục Khiêm cảm thấy có thể là Chân Đan, nhưng phía trên Phong Kiếp, Hoả Kiếp hẳn là có rất ít.
Dù sao tinh khí ở thế giới này không khác Nam Linh vực lắm, không cao hơn Nam Linh vực bao nhiêu.
Lục Khiêm bước ra khỏi cửa, bộ dạng biến thành người bình thường.
"Tiên trưởng." Mai Khê đợi ở ngoài cửa đã lâu.
Nhìn thấy bộ dạng bình thường của Lục Khiêm, trong lòng Mai Khê thầm ngạc nhiên. Bây giờ y đã luyện thành công Thứ Dân kiếm, tương đương với Dưỡng Thần cao thủ mà tiên trưởng nói đến.
Nhưng tiên trưởng đứng trước mặt y, nhưng y hoàn toàn không nhìn ra được tu vi cụ thể, giống như một người bình thường. Mai Khê biết rõ cao thủ có cảnh giới như vậy tuyệt đối không phải người bình thường. Chỉ có thể nói tu vi của đối phương rất cao, nhìn không ra sâu cạn.
“Đưa ta đến Mão Sơn pháp đàn." Lục Khiêm để lại một câu rồi đi ra ngoài.
Vì tìm kiếm pháp trận, Mai Khê gần như vừa mới kế nhiệm vị trí thành chủ đã bắt đầu nhiệm vụ này ngay lập tức. Dẫn đến Mão Sơn pháp đàn vẫn để trống cho đến nay. Chỉ cần bố trí người liên quan để niêm phong pháp đàn.
Hai người bí mật đi đến chính điện.
Lúc này là vào đêm khuya. Đường phố vắng tanh không một bóng người, sương mù băng lãnh chậm rãi xê dịch. Tiếng chiêng đánh trống canh và tiếng bước chân canh gác tuần tra thành vang vọng trong khoảng không.
"Bái kiến tiên trưởng, thành chủ."
Thủ vệ tướng lĩnh nhìn thấy hai người Lục Khiêm, lập tức khom lưng hành lễ.
“Không sao, các ngươi cứ làm việc đi.” Mai Khê khoát khoát tay, vẫy đám người lui xuống.
Mão Sơn pháp đàn.
Đàn này nằm ở một con phố khuất đâu đó trong nội thành. Con phố khuất, tên như ý nghĩa, là một con phố ẩn.
Nói chung, các thành thị có nền tảng lịch sử sẽ mời một số thợ thủ công Lỗ Ban đến quy hoạch lại đường phố để dung nạp Tiên Yêu thần quỷ ở lại, dùng cái này để tách biệt người phàm và tiên thần.
Lục Khiêm nhìn xung quanh, quy hoạch và kiến trúc cổ kính, phường thị được phân chia nghiêm ngặt, đường phố thẳng tắp như dây. Cách đó không xa là một cung điện. Phía trước cung điện là một chiếc thang bằng gỗ lim được dựng lên.
“Đây là Mão Sơn Đăng Vân Thê, leo lên bậc thang này là có thể truyền thụ Mão Sơn phù lục.”
“Ừm?” Lục Khiêm ngẩng đầu nhìn cái thang này, chiếc thang này chắc chắn có điều gì đó đặc biệt.
Mỗi bậc thang đều có một tầng cấm pháp, càng lên cao sức mạnh của cấm pháp càng mạnh. Tâm thần, nhục thân một khi không vượt qua được sẽ rơi khỏi thang.
Cung điện không quá lớn, chỉ lớn hơn động phủ một chút. Phù sư cộng thêm mười mấy đạo đồ, cũng như hàng chục hoặc hàng trăm nô bộc. Hai bên trồng các loại linh thảo, bên phải nuôi dị chủng Hắc Lang, Linh Hồ, tê giác. . . Các loại linh thú.
Phần lớn cơ thể được bao phủ bởi những vết thương lớn nhỏ. Những linh thú này hẳn là được dùng để lấy máu chế tác phù lục.
Chính điện.
Cửa điện mở rộng. Tĩnh mịch đen như mực, không khí quanh quẩn mùi máu tanh tưởi. Trên tường khắc đường vân chằng chịt, bên cạnh có hai dãy giá sách.
Lục Khiêm vừa mới bước vào, phía trên và dưới khung cửa mọc ra răng nanh sắc nhọn bỗng nhiên cắn xuống. Một giây sau đã muốn phân Lục Khiêm thành hai nửa.
Đinh!
Lục Khiêm nhẹ nhàng đánh một quyền ra, đánh răng cửa thành nhiều mảnh. Sau khi cả người bước vào, mặt đất đột nhiên biến thành một đám bùn đen tanh hôi. Vô số bàn tay duỗi ra từ trong bùn nhão, muốn kéo hai người Lục Khiêm vào trong đống bùn.
"Ồn ào quá." Mai Khê ngang nhiên rút kiếm ra. Kim quang lóe lên, kiếm khí sắc bén. Vờn quanh một vòng, bàn tay khổng lồ đen như mực nhao nhao bị chém đứt. Vũng bùn biến mất trong nháy mắt.
“Kiếm thuật không tệ.”
“Tiên trưởng quá khen.” Mai Khê chắp tay cười nói.
Lục Khiêm đi đến giá sách.
“Tự Nhiên Cửu Thiên Sinh Thần Tam Bảo Đại Hữu Kim Thư phù kinh”. Cuốn sách này hẳn là bí pháp cơ bản của Mão Sơn.
“Hả? Tại sao lại bị xé rách hơn một nửa? Truyền thừa thất lạc sao?” Lục Khiêm nhìn chỉ có mười mấy hai mươi trang phù kinh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận