Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Đạo sĩ Tự Âm, Luyện Binh Pháp Đàn(1)

【VIP】 Đạo sĩ Tự Âm, Luyện Binh Pháp Đàn(1)
Sau khi đã quyết định xong xuôi địa điểm thì Chi Nhân biến mất
không còn thấy tăm hơi đâu nữa, ngay cả tiền cũng không cần.
Lục Khiêm nhìn tấm da bò trên tay, lòng như có điều suy nghĩ.
Chắc hẳn đồ án không thật sự bị hư hoại mà là có người ác ý hủy
hoại nó.
Không thể không nói, có một vài người rất là thông minh. Đảo Vạn Tượng quả thực không có một ai ngu. Chỉ cần ngửi được lợi ích thì người lập tức trở nên thông minh lanh lợi hẳn ra.
“Thú vị, xem ngươi đến cùng có bao nhiêu năng lực.” Lục Khiêm lạnh lùng
nói.
Oanh!
Thân thể hắn hóa thành hắc vụ biến mất ngay tại chỗ.
Chỗ này của Lục Khiêm quả thực có lợi ích to lớn thế nhưng phải xem người
này có thể đón nhận nổi hay không.
Âm Thần bay hơn mười dặm, rìa bãi cát phía trước có một rừng cây to lớn.
Dưới màn đêm rừng cây tỏa ra hào quang màu tím.
Chướng khí U lục ở giữa rừng cây nhúc nhích, quang ảnh lấp lóe cao lớn khổng lồ giống như cự thú.
Nơi này nổi danh là nơi sinh ra nhiều tinh linh quỷ quái.
Cái gọi là Tinh Linh kỳ thật là thia địa khí ngưng kết thành thể sinh mạng.
Bởi vì một loại trùng hợp nào đó mà sản sinh ra linh trí.
Ví như Lục Khiêm lúc Luyện Cương nhìn thấy Cương khí hóa hình, nếu như lại để cho bọn chúng thêm một đoạn thời gian thì rất có thể sẽ trở thành cơ thể sống mới.
Tiến vào trong rừng cây.
Cây cối cao lớn thẳng tắp, thân cây đỏ chót phát ra hỏa diễm quang mang đỏ thẫm.
Không trung trôi nổi lơ lửng vô số điểm ánh sáng nhỏ bé, tựa như đom đóm phát ra ánh sáng u lam.
Cái này dường như là một loại sinh vật phù du sống bằng tro bụi, vừa rồi nhìn thấy tử quang từ phía trên thật ra lại là màu sắc do hồng quang và lam quang hỗn hợp lại tạo thành.
“Đạo hữu, có thể đi ra được chưa.” Lục Khiêm nhìn bốn phía xung quanh nói.
Vèo vèo!
Một thân ảnh bay đến từ phía bên cạnh.
Vô số sinh vật phù du bay ra từ trong bóng cây tạo thành một bóng người màu lam, cao bằng người bình thường, khuôn mặt mơ hồ không thấy rõ đường nét.
“Đạo hữu, lại gặp rồi.” Bóng người màu lam giọng nói bất cần đời.
Thái độ của Lục Khiêm trở nên lạnh dần, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta nói là dùng chân thân gặp mặt, đạo hữu phải chăng là đã quên sao?”
“Cẩn thận thôi mà, thành ý của ta vẫn là đủ đấy.” Bóng người màu lam nói sau đó thổi đến một bộ phận của đồ án bị khuyết đi vừa nãy.
Lục Khiêm nhận lấy nhìn kỹ một hồi rồi nói bậy: “Đây là bút ký, ghi chép những kinh nghiệm mà yêu đầu chó Phục Ba từng trải qua, đại khái diễn ra vào sáu ngàn năm trước.”
“Cái này thì sao?”
Người ánh sáng lại đưa qua một tấm giấy da trâu, phía trên vẽ đồ án hoàn chỉnh.
Lục Khiêm nhận lấy xem xét, chợt ném trở lại cho người kia rồi hừ lạnh một tiếng:
“Chẳng là cái thá gì, là đồ án chắp vá lung tung cả.”
Ba~ Ba~
Người ánh sáng vỗ tay tán dương: “Đạo hữu quả nhiên có ánh mắt không tồi, xác thực là chắp vá từ hai nửa tấm mà thành.”
Người ánh sáng màu lam vì để tránh cho Lục Khiêm nói láo nên đã thử hắn một phen.
Sau đó lại lần lượt để cho Lục Khiêm giải thích những nội dung liên quan.
Vẫn có chắp vá, và cả hoàn chỉnh.
Phần lớn là để cho Lục Khiêm giải thích, tránh hắn nói láo, có thể thấy được người này cẩn thận đến cỡ nào.
Mà tính tình Lục Khiêm thể hiện rất tốt, mặc cho đối phương có trêu đùa như thế nào cùng vẫn hòa khí trả lời.
“Được chưa?” Lục Khiêm bày ra vẻ bình tĩnh, không có chút nào không kiên nhẫn.
Đối phương cho rằng đồ án phức tạp thì mình sẽ không nhớ được, thực tế là Lục Khiêm vừa nhìn qua một lần lã đã có thể nhớ kỹ được dáng vẻ đại khái rồi.
Một bộ truyền thừa bảo đồ bí bảo tàng của Long Thủ dân cứ vậy mà được biên ra, cùng với truyền thuyết tương quan với.
Lừa cho người trước mắt này sửng sốt một hồi.
“Hảo, đạo hữu, ba ngày sau chúng ta xuất phát, cùng nhau tìm kiếm bí bảo.” Người ánh sáng cười nói.
Hai tay y vung lên, bản vẽ trong tay biến mất không còn thấy đâu nữa, không biết là đã bị truyền tống đến nơi nào.
Người ánh sáng nói xong câu đó thì thân ảnh chậm rãi biến mất, trong lòng thì đắc ý.
Đồ ngu mới chia sẻ với người khác, tự mình đi trước đoạt lấy bí bảo rồi nói sau.
Y có thể tưởng tượng được biểu tình kinh ngạc mấy ngày sau của người này.
Trước khi y biến mất thì Lục Khiêm bỗng nhiên ngẩng đầu lên cười nói: “Ngươi có phải cho rằng mình rất thông minh hay không? Hửm?”
Cái gì?
Người ánh sáng màu lam trong lòng nghi hoặc sau đó đã biến mất không còn thấy đâu nữa.
Chờ sau khi y mở mắt thì trước mặt đã đứng sẵn một người áo đen, xuyên qua áo choàng có thể thấy được huyết nhục nhúc nhích bên trong.
Sau lưng người áo đen là mấy trăm đầu trâu mặt ngựa to lớn.
“Không ổn!” Người này kinh ngạc nói, phản ứng lại cực nhanh, đánh ra một đạo sát khí xanh biếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận