Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Xuống dưới đoàn tụ

【VIP】 Xuống dưới đoàn tụ
Một thương. Lâm Nguyên chỉ dùng một thương, thiên địa dường như đều bị một thương chia thành hai khối.
Đây là tuyệt kỹ Động Chân của gã—— Thương Mang Thần Thương.
Dồn toàn bộ sức mạnh của âm thổ Động Thiên vào mũi thương, mỗi một thương đều có sức mạnh của thế giới gia trì, không gì không phá.
Phụt!
Gương mặt xinh đẹp của Hư Thiên Ý trắng bệch, phun ra một ngụm tiên huyết.
Ầm!
Thân hình của nàng lui nhanh trăm dặm, lần nữa đánh ra một quyền. Bạch Hổ gào thét, hình thành một cột ánh sáng đỏ thẫm, khí huyết nóng rực thiêu đến không khí sôi trào. Cột ánh sáng đỏ thẫm mang theo một đạo ánh sáng màu máu trong không trung, để lại dấu vết đầy dung nham nóng chảy trên mặt đất bên dưới.
Bạch Hổ Sát Sinh, Xạ Tức Quán Nhật. Đây là một trong bảy tuyệt kỹ của Bạch Hổ Sát Sinh Kinh, Bạch Hổ Xạ Tức. Có thể tiêu diệt kẻ thù từ hàng trăm dặm, một quyền có thể diệt một nước.
Trong lòng mọi người Lâm gia run lên.
“Nữ tử này thật mạnh.” Trong lòng Lâm Gia Thanh cảm thán, gã cũng là Nguyên Thần, nhưng khả năng chiến đấu cận chiến của gã kém hơn nhiều so với nữ tử này. Nếu tác chiến ở khoảng cách gần, chỉ sợ chống đỡ không qua ba chiêu.
Đương nhiên, những thủ đoạn này đối với tổ tiên Lâm Nguyên còn chưa đủ nhìn. Tổ tiên trước đây cũng dùng thủ đoạn cận chiến xưng hùng, đã từng giết một con rồng chỉ bằng một thương, được gọi là Long Thương Lâm Nguyên. Chỉ thấy Lâm Nguyên chân đạp hư không, trung tâm của Thú Diện Thôn Kim Khải là một đầu rồng nhắm mắt, mũi của đầu rồng hơi nhấp nhô, như thể nó đã sống lại. Bỗng nhiên, đầu rồng mở hai mắt ra, thét dài một tiếng.
Ngao!
Một cỗ long uy quét sạch bốn phương, bách thú chạy trốn, mưa gió mãnh liệt.
Lâm Nguyên đâm ra một thương. Kim quang như mặt trời, cùng với hổ gầm rồng gầm, hai tia sáng một vàng một đỏ va chạm vào nhau.
Ầm!
Lấy nơi va chạm làm trung tâm, xuất hiện một hố lớn bán kính mười dặm, xung quanh hố lớn có khe sâu như mạng nhện.
Hư Thiên Ý lần nữa miệng phun tiên huyết rơi xuống, chỉ dùng hai chiêu, hai chiêu đánh bại một cường giả Nguyên Thần.
Tu vi hiện tại của Lâm Nguyên tương đương với tu sĩ mới vào Động Chân, nhưng không thể so sánh với Nguyên Thần.
“Bệ hạ!”
“Bệ hạ!”
Thiên Nhân trên đất nhao nhao bay tới đỡ Hư Thiên Ý dậy.
“Lập tức thông báo cho thiên cung.”
“Thuộc hạ đã phái người thông báo cho cao nhân của thiên cung.” Thuộc hạ nói.
“Đáng tiếc, cho ta thêm một chút thời gian là được rồi.” Hư Thiên Ý thầm nghĩ trong lòng. Tới nơi này mới có mấy năm, mới có thêm mấy Bách Khiếu Thiên Nhân, nếu như lại tới đây trăm năm, nói không chừng cường giả cấp Thiên Tâm cũng có, mình cũng có thể đột phá tầng cao hơn.
Người Thiên Tâm, lĩnh ngộ Thiên Tâm, tinh thần võ đạo thực chất hóa, có thể xuyên qua hư không. Đây là cảnh giới cao nhất mà Hoàng Đế khai quốc của Vũ quốc khai thác ra. Lại hướng lên thì phải tự mình khám phá. Trước mắt Hư Thiên Ý vẫn chưa tìm ra một chút đầu mối, thời gian không đợi người.
“Ồ? Ngươi còn là người lãnh đạo của nơi này, rất tốt.” Lâm Nguyên chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt mọi người: “Đưa người của ngươi đầu hàng đi, chuẩn bị tám ngàn người sống, ta muốn đi bẩm báo Thanh Đế.”
Công lược một tinh thần, ít nhất phải có tám ngàn người mới có thể lấy niềm vui của Thanh Đế.
“Ha ha, nằm mơ.” Hư Thiên Ý lau khô tiên huyết trên khóe miệng, ánh mắt lần nữa trở nên mạnh mẽ.
“Các ngươi về trước dẫn đám người rút lui, ta đến bọc hậu.”
“Bệ hạ!”
“Ngậm miệng!”
Hư Thiên Ý tâm ý đã quyết, chúng Thiên Nhân đành phải rời khỏi.
“Thật can đảm.”
Lâm Nguyên khẽ vuốt cằm, Lâm Gia Thanh dẫn người theo thật sát sau lưng các Thiên Nhân khác.
“Không tệ, ta càng ngày càng thưởng thức ngươi, ngươi gia nhập Lâm gia, muốn gả cho ai cứ việc nói.”
Ngữ khí của Lâm Nguyên không phải thương lượng, mà là mang theo mệnh lệnh không cho cự tuyệt.
“Phi!”
Hư Thiên Ý nắm chặt hai tay thành quyền, lại lần nữa xông lên. Võ giả chính là phải lĩnh ngộ bản chất thực sự của võ đạo trong thời khắc sinh tử. Hoặc là chết dưới thương của Lâm Nguyên, hoặc là tìm đường sống trong chỗ chết.
“Tốt, lão phu nghiêm túc, chết dưới thương của lão phu, cũng coi như là vinh hạnh của ngươi.”
Dứt lời, thiết thương thường thường không có gì lạ đại phóng kim quang, quang mang tán đi, thiết thương biến thành màu vàng óng, thân thương có vảy giống như vảy rồng, mũi thương là răng rồng. Hư Thiên Ý khí huyết điên cuồng thiêu đốt, huyết dịch đỏ như máu bao phủ lấy cơ thể của nàng. Toàn bộ thiên địa, chỉ còn lại Kim Long và Bạch Hổ đánh nhau.
Mà lúc này, Lâm Gia Thanh cũng đuổi theo mọi người đi tới thành trì.
“Phụ thân, thành trì thật là lớn, những người này thể chất cường đại, tinh thần kiên định. Một khi thu làm tín đồ, tín ngưỡng nhất định rất cao.” Trưởng tử Lâm Kỳ của Lâm gia hưng phấn nói.
Nhân số hơi ít một chút, nhưng chất lượng cao. Lần thăm dò tinh thần này hiển nhiên là đạt được thành công lớn, hơn nữa còn không gặp phải vấn đề khó giải quyết nào.
“A, trận pháp truyền tống? Nhanh giữ bọn họ lại.” Lâm Gia Thanh đột nhiên phát hiện cái gì, lập tức cho người tiến đến chặn đường.
Một đoàn người mênh mông đung đưa lao xuống, không phân biệt nam nữ già trẻ, gặp người thì giết. Có cường giả Nguyên Thần như Lâm Gia Thanh dẫn đội, đối phương thậm chí không còn sức cho một hiệp đấu. Rất nhanh, bọn họ ngăn ở trước mặt pháp trận, chung quanh nằm một đống thi thể.
“Chúng ta có đi vào không?”
“Không, trước tiên phong ấn lại, chờ tổ tông tới quyết định.”
Pháp trận đầu kia còn không biết là tình huống gì, lỡ gặp được nguy hiểm, với tu vi của bọn họ còn chịu không được.
Nghĩ tới đây, Lâm Gia Thanh nói lẩm bẩm, phóng thích chú ngữ. Một tầng bạch quang bịt kín trận pháp truyền tống, không cách nào ra vào.
“Tiếp theo chính là những người này.” Ánh mắt Lâm Gia Thanh sáng rực, nhìn thành thị hỗn loạn.
“Các ngươi tiếp nhận công việc bên trong thành, người trái với mệnh lệnh giết.”
Nếu không sợ chết, chỉ sợ không đủ người chết, nếu không uy nghiêm sẽ không ăn sâu vào lòng dân.
Đám người Lâm gia nhao nhao bay đến thành trì đại khai sát giới. Nếu là phản kháng, láng giềng chung quanh đều phải rút mười giết một, cho đến khi giết tới sợ mới thôi.
Răng rắc!
Lúc này, phong ấn xuất hiện ba động. Lâm Gia Thanh vô thức xoay đầu lại, chỉ thấy một cái tay tái nhợt xé mở phong ấn.
“Ai!”
Lâm Gia Thanh trong nháy mắt kịp phản ứng, rút ra trường đao, triển khai Nguyên Thần lĩnh vực. Hàng trăm kỵ binh tinh nhuệ sắc mặt trắng bệch xuất hiện xung quanh. Kỵ binh đạp trên hỏa diễm, xông lên phía trước, theo lĩnh vực triển khai, sát khí tràn ngập toàn bộ không gian, người ngoài bị sát khí kinh sợ, tu vi có chút suy yếu.
Pháp trận đầu kia truyền đến một tiếng cười nhạo. Trong lòng bàn tay có hai con Âm Dương ngư nhỏ bơi qua lại, sau đó dường như ngửi thấy mùi gì đó, trừng mắt nhìn về phía Lâm Gia Thanh.
Soạt!
Âm Dương Ngư nhanh chóng bơi về phía gã. Tốc độ lựa chọn của hai con cá ngày càng nhanh, giống như một Thái Cực. Một lực lượng không thể giải thích xuất hiện xung quanh. Âm Dương điên đảo, thời gian trôi nhanh. Mấy trăm kỵ sĩ giống như là trong nháy mắt trải qua ngàn trăm vạn năm, khi Âm Dương Ngư đi qua, đều hóa thành một đống tro tàn.
Lâm Gia Thanh đối mặt trực tiếp với Thái Cực, như thể toàn bộ tâm thần đều bị hút vào, cảm giác pháp lực cấp tốc trôi qua, làn da bắt đầu nhăn nheo và răng lung lay. Tất cả những điều này là không thể đảo ngược, không cách nào chống cự, giống như thời gian trôi qua một cách tự nhiên, dùng hết toàn lực cũng không cách nào rút lui. Lại giống là một thanh tuệ kiếm, chặt đứt hồng trần.
Khi khôi phục lại tinh thần, gã thình lình phát giác trước mặt thật sự có một thanh kiếm. Chuôi kiếm này cách mình không đến mười trượng.
“Không! Tổ tông của ta cách đây không xa, ngươi không thể giết ta." Lâm Gia Thanh quá sợ hãi, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vị cao thủ này ở đâu ra, vậy mà không chạm được gót chân của đối phương.
“Không có việc gì, lát nữa sẽ cho tổ tiên của ngươi xuống dưới đoàn tụ.”
Người nói chuyện chính là Lục Khiêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận