Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Tà Lực sụp đổ, giáp đạo hạnh(2)

【VIP】 Tà Lực sụp đổ, giáp đạo hạnh(2)
Lực lượng này chỉ sợ lại là Đan Kiếp.
Hôm nay toàn bộ cao thủ Đan Kiếp đều bị điều động sao?
Mình làm sao lại xui xẻo như vậy, lần nào cũng gặp phải loại chuyện xấu này. Người khác đột phá ai cũng là tàn sát bốn phương tại chỗ, thần cản giết thần. Mình thì hay rồi, liên tiếp đụng phải hai cao thủ.
Nghĩ đến đây Lục Khiêm câu thông với Diễm Trung Tiên trong nội tâm.
“Có thể chạy không?”
Diễm Trung Tiên rất lâu sau mới truyền lời ra: “Có thể chạy, nhưng có thể hoàn chỉnh mà thoát thân hay không thì khó nói.”
Nhục thân và Âm Thần dù sao cũng phải để lại một thứ. Chỉ có thể chọn một trong hai mà thôi.
Xoạt!
Hàn khí đen kịt hình thành mây đen bao trùm phạm vi trăm dặm. Vạn vật đông cứng dường như ngay cả thời gian cũng muốn ngừng trôi.
“Ha ha, tiểu tử Lục Khiêm, ngươi cũng phải chết.”
Ngũ quan của Tà Lực mơ hồ, máu me đầy mặt, hai mắt là hai lỗ trống rống, tròng mắt đã bị đào lên.
Một bên điên cuồng cươi, một bên là máu me đầy miệng.
“Ha ha... Tuổi ngươi vẫn còn rất trẻ...”
Tà Lực cười trên nỗi đau của người khác. Trước đó một thời gian Tà Lực đã sớm phát hiện ở nơi xa dường như có ai đó đang tới. Mặc dù bị thương nhưng cảm ứng ở trong quá khứ vẫn còn, phát hiện còn sớm hơn Lục Khiêm một lúc.
Dù sao mình không sống được thì chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.
Lúc này trong lòng bàn tay của Lục Khiêm xuất hiện một đạo phù lục, hỏa diễm từ cánh tay lan tràn đến toàn thân.
“Muốn trốn sao?” Tà Lực vận chuyển Pháp Lực.
Cát đá dạt ra, cánh tay đen kịt phá đất mà lên, bắt lấy mắt cá chân của Lục Khiêm.
Kim khí lóe lên, cánh tay đen kịt bị chặt đứt.
Ầm!
Tà Lực vẫn còn chuẩn bị chiêu tiếp theo, lại là một bàn tay khổng lồ đánh xuống.
Lục Khiêm há mồm phun một cái. Hoàng Tuyền Nại Hà Thần quang giống như Giao Long dữ tợn mang theo lực trấn áp và tái tạo bay ra.
Hoàng Tuyền Nại Hà Thần quang cảnh giới Đạo Cơ bao trùm phạm vi mười dặm, giống như mây vàng lại giống như Hoàng Tuyền thánh hà.
Cánh tay khổng lồ đi qua đám mây, lúc này đã bị trấn áp.
Thời gian mấy hơi thở trì hoãn đã bỏ lỡ thời gian trốn chạy tốt nhất.
Răng rắc răng rắc!
Hư không bên cạnh Lục Khiêm vỡ ra một khe hở. Trong khe hở chậm rãi xuất hiện một thân ảnh đen kịt.
Bóng người mơ hồ, thần bí vô cùng.
Khí thế huyền diệu khó giải thích quanh quẩn tứ phương, một cánh tay trắng toát đập vào mi mắt, lại khoác lên trên vai của Lục Khiêm.
Nhìn thấy cảnh này, Tà Lực vui sướng cười to, giễu cợt nói:
“Lục Khiêm à Lục Khiêm, ngươi cũng có ngày hôm nay, không phải ngươi thích giết người sao? Bây giờ còn ai có thể cứu được ngươi đây.”
Tà Lực là người có thù tất báo, trong lòng gã vẫn nhớ rất rõ chuyện Lục Khiêm ly gián gã và phủ chủ. Chính vì việc này mà gã và Lục Khiêm mới nảy sinh xích mích.
Một tên thủ hạ chết đi thì thù hận chẳng tính là gì, nhưng mình bị mất mặt mũi mới là chuyện đại sự.
Vốn tưởng rằng Lục Khiêm sắp xong đời rồi thì những chuyện xảy ra tiếp theo thiếu chút nữa khiến gã há hốc mồm kinh ngạc.
“Bái kiến sư tôn!”
Lục Khiêm lại nhìn thêm một lần nữa, trước mắt là đạo nhân trung niên tóc trắng lông mi cũng trắng nốt, lúc này hắn lui ra sau một bước thở dài hành lễ.
Hóa ra người này chính là Thái U.
Lục Khiêm một đường chạy trốn vậy mà lại đi vào khu vực của Thái U phụ trách.
“Điều này...” Mặt mũi Tà Lực tràn đầy vẻ không dám tin, trong lòng có một loại cảm giác hoang đường bất đắc dĩ.
Người này thiếu chút nữa là sụp đổ. Tiểu tử này tu vi kém cỏi vậy mà sao lại có nhiều hậu trường như vậy? Ngàn tính vạn tính cũng không tính được người tới vậy mà vẫn lại là người bên phe Lục Khiêm.
Lúc này, linh quang trong lòng Tà Lực lóe lên, người này chính là nội ứng. Không được, gã muốn truyền tin tức này cho phủ chủ.
Tà Lực cắn đầu lưỡi, thiêu đốt sinh cơ cuối cùng. Chiêu này vừa ra thì cũng có nghĩa là gã hẳn phải chết. Vốn muốn cho Lục Khiêm một đòn hung ác thế nhưng hiện tại chỉ có thể dùng để truyền tin tức.
Soạt!
Không đợi Tà Lực ra tay thì ánh mắt của Thái U nhìn sang, một chỉ điểm ra, Tà Lực ngay lập tức hóa thành tượng băng.
Gã trái lại không kinh ngạc thân phận của Lục Khiêm, dù sao trước đó cũng đã biết rồi.
“Ngươi lừa gạt học trò cưng của ta chạy mất, phải chịu tội gì đây?”
Xích Âm không nói với Thái U chuyện của Lục Khiêm. Nhưng Thái U là lão yêu quái đã sống hơn ngàn năm, sao có thể không nhìn thấy vấn đề giữa hai người.
“Khụ khụ, sao có thể nói là lừa gạt được chứ, người ta tình nguyện mà.” Lục Khiêm xấu hổ cười nói.
May là Thái U chân nhân tính tình tốt nếu không sợ rằng một tay lão đã có thể chưởng mình chết tươi.
Thái U thăm dò Lục Khiêm trên dưới một lần rồi cười nói:
“Đạo hạnh không cạn, thế mà là song Đạo Cơ đấy, ồ? Mới vừa đột phá sao lại có đạo này được, Đạo Cơ pháp thể của ngươi là gì?”
Lục Khiêm không nói gì, bên ngoài cơ thể hiện ra pháp thể. Thế giới trong phạm vi vài dặm bỗng nhiên đen kịt.
Hoàng Tuyền Thánh Hà không biết là chảy xuôi từ nơi nào, Giao Long nằm xuống trên Hoàng Tuyền, thân thể và dòng sông có kích thước không khác nhau lắm.
Hai mắt như đang khép hờ, trong lúc đóng mở mơ hồ có thần quang lấp lóe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận