Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Phong Đô Đế Sư, tâm ma chi chủng(3)

【VIP】 Phong Đô Đế Sư, tâm ma chi chủng(3)
“Ồ? Ta nhất định phải đồng ý sao?” Lục Khiêm ra vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ bữa tiệc hôm nay là muốn bắt ta? Người bên cạnh có thể gọi bọn họ ra rồi.” 
Soạt!
Khoảnh khắc Lục Khiêm cất giọng, mấy chục bóng đen từ mặt đất bật ra, rõ ràng là đã có người mai phục ở đây từ lâu. 
"Ha ha, Phong Đô tiên trưởng, phụ nhân không hiểu chuyện, không cần thiết trách móc." Mai Khê ngoài cười nhưng trong không cười: “Không đồng ý cũng không gấp, không bắt buộc.”
“Nhưng đã nhiều năm không gặp, trẫm có rất nhiều lời muốn nói với tiên trưởng, không biết tiên trưởng có thể ở lại mấy ngày không?” 
Trong lúc nói chuyện, Tể tướng Thái Hành cùng Mai Khê lờ mờ hình thành một vòng vây quanh Lục Khiêm.
“Được đấy.”
Ầm!!!
Sàn nhà nổ tung, thân hình của Lục Khiêm vậy mà hóa thành tro bụi. Mà ấm trà bên kia đột nhiên biến thành bộ dáng của Lục Khiêm. Lục Khiêm lách mình đến bên cạnh Viêm Hoàng, tay phải bóp chặt cổ nàng ta. 
“Ngươi. . .”
Viêm Hoàng vừa định phản kích, nhưng lại phát hiện bản thân không thể sử dụng sức mạnh được.
"Buông nàng ra! Ngươi muốn làm gì!" Mai Khê hét lớn.
Thái Hành gọi Hàn Băng Phù Trần ra, vừa định quét qua, nhưng phát hiện cổ Viêm Hoàng bắt đầu chảy máu. Thế là lập tức thu tay lại, đây là cháu gái của minh chủ Tử Dương pháp minh. Nếu như chết đi cũng không dễ giải thích. 
“Phu quân mau giết người này, ta không tin hắn dám giết ta."
Thanh âm Viêm Hoàng bén nhọn, khuôn mặt vặn vẹo, khi chất nhã nhặn không còn sót lại chút gì. 
“Ồ? Ngươi là cái thá gì?”
Thần sắc Lục Khiêm lạnh lẽo, tay trái nắm chặt hốc mắt của nữ tử, trong tiếng kêu thảm thiết của nàng ta, cứ thế mà móc tròng mắt ra.  
“A!!!” Viêm Hoàng đã bao giờ được nhận loại tra tấn như vậy, đau đến hôn mê bất tỉnh.
“Phong Đô ngươi không phải là người, ngay cả một nữ tử yếu đuối ngươi cũng đối xử tàn nhẫn.” Mai Khê trừng muốn rách cả mí mắt, muốn ra tay lại lo lắng Lục Khiêm nổi điên.
“Ha ha, Mai Khê à Mai Khê, ngươi có thành tựu ngày hôm nay, bản toạ quả thực là không ngờ đến.”
Lục Khiêm ngoài miệng cười nhưng thần sắc lạnh lẽo giống như ma đầu, thanh âm như gió lạnh: “Chỉ là một nữ nhân mà thôi, nếu ta là ngươi, giết chết trước rồi nói tiếp, ngươi còn phải học tập nhiều, bài học này ngươi có nhớ được không? Tránh ra!!”
Mai Khê mặt như sương lạnh, nhường ra một con đường. 
“Ha ha, đồ nhi ngoan! Vi sư đi đây!!” Lục Khiêm kiêu ngạo kêu một tiếng, vứt Viêm Hoàng xuống, biến mất ở bên trong hỏa diễm.
Lần này đến đây cũng không phải là nhàn rỗi không có việc gì làm. tâm ma chi chủng nhất định phải mọc rễ nảy mầm mới được. Cứ để Mai Khê xuôi chèo mát mái như thế này. Nói không chừng thật sự trình diễn tiểu thuyết nhân vật chính khám phá ma chướng, giác ngộ thành thần. 
Lần này, bóng ma trong lòng Mai Khê hẳn là sâu hơn. Thủ đoạn đùa bỡn lòng người của Lục Khiêm không thua gì Thiên Ngoại Tà Ma.
Tâm Thần tu sĩ thực ra chính là mặt khác của Thiên Ma. Tâm Thần tu sĩ như Lý Độ, không phải cũng tự do chuyển đổi ở giữa ma đạo. Nói về sư phụ của Lục Khiêm, Lý Độ có ảnh hưởng khá lớn với hắn. Nhìn thì ôn hòa nho nhã, nhưng lòng dạ hung ác, ẩn nhẫn, có thể đội cái nón xanh hàng trăm năm, cuối cùng báo thù rửa hận. 
Nghĩ đến Lý Độ, Lục Khiêm cũng không biết hiện tại gia hỏa này đang ở đâu.
“Chết tiệt, đuổi theo!!” Mai Khê há mồm phun ra một đạo kiếm khí. Kiếm khí hóa thành Thiên Tử kiếm, vượt qua ngàn dặm đại địa. Người phía dưới nhao nhao kinh ngạc ngẩng đầu lên, không biết vì sao Hoàng đế tức giận như thế. 
Tể tướng cũng đuổi theo. Nhưng hai người họ tìm kiếm hàng ngàn dặm mà vẫn không tìm thấy thân ảnh của Lục Khiêm. Đi vào Phong Đô thành, phát hiện người ở đây cũng chạy hết, trống không chỉ có mấy cô hồn dã quỷ.
“Phát lệnh truy nã, treo thưởng ngàn vạn để chém đầu người này.” Khuôn mặt của Mai Khê trầm như nước.
Nếu đã không để ý đến tình nghĩa ngày xưa thì y cũng không cần khách khí nữa.
“Không thể, hôm trước chúng ta vừa tuyên truyền Phong Đô là đại anh hùng của Nhân tộc, hiện tại lại phát lệnh truy nã, sợ là sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo.” Thái Hành vội vàng ngăn cản.
Sau khi Mai Khê quá tức giận, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Phong Đô trên danh nghĩa là ân sư thụ nghiệp của mình, đối xử với người ta như vậy thực sự không thích hợp. 
“Chúng ta có thể nặc danh treo ở chợ đen Phù Đề quốc, dù sao cũng không ai biết.” Trơ mắt nhìn người đào tẩu ngay dưới mí mắt mình, trong lòng Thái Hành đạo nhân hơi khó chịu.
Hoàng cung Càn quốc.
Máu đen trên mặt Viêm Hoàng đã được lau khô, đôi mắt bị che bằng vải, vẻ mặt có chút dữ tợn. “Ta nhất định phải giết hắn.”
Mai Khê ở bên cạnh có chút bất lực: “Ta đã phái người đi tìm rồi, Phong Đô không chạy được bao xa. Một lát nữa ta sẽ tìm đan dược, con mắt sẽ sớm mọc ra thôi.”
Nghĩ đến những gì Phong Đô nói vừa rồi, trong lòng Mai Khê trầm ngâm. Vốn dĩ sau khi luyện thành Thiên Tử kiếm, y cho rằng mình không còn lo lắng về việc của Phong Đô nữa, bây giờ mới nhận ra rằng mình đã hoàn toàn sai lầm. Nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng ngày càng sâu. Người này giống như một cơn ác mộng, ở trong lòng không dứt ra được. 
Vừa hung ác lại thâm độc, luôn luôn nắm bắt những điểm đau nhức trong lòng mọi người rồi hung hăng đả kích. 
Giết người lại tru tâm, chính là nói loại người như Phong Đô. 
Bạn cần đăng nhập để bình luận