Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Trụ Tuyệt thành chủ(3)

【VIP】 Trụ Tuyệt thành chủ(3)
Thế lực tầm trung bình thường chưa chắc đã có vốn lưu động nhiều như vậy. Vậy mà lại vì một tảng đá nhỏ như vậy?
“Phụ thân, đây là tất cả tiền của bọn họ ở trên người của người, có muốn đoạt hay không?” Nhị thiếu chủ cũng trở nên sốt sắng.
“Nhi thần cảm thấy nguy hiểm quá lớn, không đáng để ra giá nhiều tiền như vậy.”
Hai miếng Tinh Thần Ngọc Tiết cũng có thể mua pháp bảo tam trọng rồi.
Bên trong là thượng cổ pháp bảo? Hai là một cái huyết mạch thần thú nào đó?
Không phải vậy thì thật là không đáng.
Nguyệt Tố trầm tư trong chốc lát nói: “Thêm ngàn vạn!”
Nhị thiếu chủ tăng giá ngàn vạn. Trong sương phòng, sắc mặt của Lục Khiêm đen sì, hắn tự lẩm bẩm, tựa như đang thắc mắc vì sao lại có người chống đối hắn như vậy.
“Thành giao! Chúc mừng Nhị thiếu chủ thu được bảo vật!”
“Nhị thiếu chủ, có thể cho chúng ta nhìn xem là vật gì hay không?”
“Đúng đó! Cho chúng ta được thêm kiến thức, rốt cục là thứ gì mà đáng tiền như vậy!”
Trên mỗi ghế lô đều truyền đến thanh âm ồn ào của mọi người.
Trong lòng mọi người thực sự rất hiếu kỳ.
“Được! Tống chưởng quỹ, ngươi giúp ta mở ra đi.” âm thanh của Nhị thiếu chủ truyền đến, mang theo một tia đường làm quan rộng mở.
Lục Khiêm vẫn còn vẻ mặt đám tang, người này cả gia tài đều lấy ra không thể nào có ý định đào hố.
Bên trong chắc hẳn là có bảo vật.
“Thật chặt!” Thương nhân trên đài lấy Kim đao ra, gọt lên từng mảnh một.
Vật bên trong thiên thạch chậm rãi xuất hiện. Hình như là một trái cây mọc ra vảy?
Quả vảy rắn?
Mấy người Nhị thiếu chủ sắc mặt cứng ngắc, Nguyệt Tố nhíu mày, mặt sau hẳn là có đồ vật. Đáng tiếc hiện thực lại lần nữa khiến cho bọn hắn thất vọng. Không có bất kỳ thứ gì cả.
“Xà... Long Lân quả, một viên giá trị tám triệu!”
Quả vảy rắn là Long Lân quả ngàn năm hóa thành. Vô cùng hiếm thấy, so với giá hai trăm triệu trên trời kia thì có vẻ hơi phí tiền.
Biểu tình của Tống chưởng quỹ có chút không được tự nhiên, hai chữ chúc mừng này trước sau không nói ra được.
Khiến người ta nghe xong chỉ cảm thấy trào phúng mà thôi.
“Hả?” Nguyệt Tố hai mắt kim quang nổ tung, sát cơ uy nghiêm đáng sợ, bầu không khí xung quanh đột nhiên thấp xuống vài độ.
Chỉ thấy nét mặt Lục Khiêm vốn như đưa đám lại trởi nên bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng về phía trước.
Dường như còn giao lưu ánh mắt với mọi người.
“Ha ha, hảo tiểu tử, vậy mà có thể nhìn thấu pháp thuật của ta.”
Nguyệt Tố cười ha ha, ngữ khí chứa sát cơ không thể che giấu.
Đôi mắt này quả thực không tệ.
Nghĩ đến đây, Nguyệt Tố quay đầu về nhìn các con: “Một lát nữa tan hội đừng mời hắn. Lão đại, lão nhị đợi lát nữa lấy lấy hai cái kia xuống, ta muốn luyện chế pháp bảo.”
Nhìn thấy đôi mắt này của Lục Khiêm, Nguyệt Tố bỗng nhiên có suy nghĩ sẽ luyện pháp bảo kia.
Cùng với lời mời chào phí hết tâm tư không bằng giết người lấy mắt, ngược lai cũng là một đồ vật có tính chất.
Kỳ thực mánh khóe bịp người Lục Khiêm rất dễ dàng nhìn thấu, nhưng nội tâm khinh thường theo bản năng, khiến cho xác suất bị người nhìn lén pháp thuật rất dễ bị bỏ qua.
“Được! Cái này được!”
Nhị thiếu chủ nhìn Lục Khiêm trong mắt, trong lòng lóe lên một tia khoái ý.
Cô gái ngồi bên cạnh Lục Khiêm kia cũng không tệ. Nữ tử trời sinh đáng yêu như vậy thế gian thật hiếm có. Lát nữa bắt lấy rồi từ từ hành hạ.
“Chơi thật vui! Ha ha! Bọn họ bị ta hãm hại rồi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Nga tràn đầy thần thái hưng phấn, tự mình tham gia cùng với nghe nói là hai chuyện khác nhau.
“Phong Đô, ngươi đoán người này có phải là rất tức giận hay không?” Tố Nga khẽ cười nói.
“Khụ, cảm giác như vậy không hay lắm.” Trong lòng Gia Quang quả thực là vui sướng thế nhưng lại sợ bọn họ trả thù.
Dựa vào trò đùa của Lục Khiêm, ghế lô riêng này quả thực bị người ta giám thị. Nếu điều này bị các thế lực khác phát hiện chắc hẳn sẽ gây ra nhiễu loạn cũng nên.
Lục Khiêm không hề trả lời, tầm mắt hoàn toàn bị sự vật bên trong ngọc bích hấp dẫn.
Đây là một nhân loại tuyệt mỹ, khiến người ta không thể nhìn rõ nam nữ. Da thịt trắng như tuyết, tóc cũng trắng như tuyết.
Da dẻ trơn bóng không có một cái lỗ chân lông, trên người còn tản ra bạch quang nhàn nhạt, như Trích Tiên hạ phàm.
“Tu Nguyệt nhân, là nam, hơn một ngàn năm trăm tuổi, chính là do một đạo nhân khai mỏ mà tìm được, Tu Nguyệt nhân là Hư Không chủng tộc, trời sinh vượt qua hư không, dùng máu tươi luyện chế Đạo binh có thể dịch chuyển qua hư không, còn có những diệu dụng khác. Định giá tám mươi triệu, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn năm triệu.”
Cái dị chủng này xem ra không tệ.
Đáng tiếc giai đoạn này Lục Khiêm không cần dùng nhiều lắm, không cần thiết tốn thời gian nghiên cứu những thứ này, giai đoạn hiện tại cần thiết nghiên cứu thần thông hơn.
Đồ vật kia bị một đại phái lấy giá hai trăm triệu mà cầm về.
Món đếm ngược thứ hai là một khối thiên thạch vỏ cứng bảy màu.
“Thất Thải thần thạch, truyền thuyết là Tam Nhãn nhân lưu lại, định giá tám mươi triệu, mỗi lần ra giá không thể thấp hơn năm triệu.”
“Ta muốn cái này.”
Lục Khiêm chỉ vào Thất Thải thần thạch, nói với hai người.
Khi mắt hắn nhìn vào bên trong, bên trong tảng đá này giống như là vòng xoáy đen kịt vậy, thu hút ánh mắt của hắn dán chặt vào.
Cái này còn cường đại hơn mười mấy lần cái Tinh Thần Ngọc Tiết vừa nãy. Nếu như là Tinh Thần Ngọc Tiết thì giá trị ít nhất là mười lăm miếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận