Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Trở về Phong Đô Sơn

【VIP】 Trở về Phong Đô Sơn
“Lập Địa Hiển Thánh?”
Mình cũng có thể làm được tình trạng như vừa rồi sao? Có thể tự do xuyên thẳng qua hư không, giáng lâm đến trên thân bất cứ người nào. Theo lý thuyết mà nói sẽ không có nhục thân, nhưng lại có thể dùng rất nhiều loại năng lực.
Tâm linh chi đạo thần bí khó lường, không thể suy nghĩ, đúng là một con đường rất tốt.
Thế nhưng. . .
“Được rồi, ta cũng không quá ưa thích.”
Lục Khiêm lắc đầu.
So sánh với luyện khí chi đạo, có điểm giống là đều phải cố gắng. Đạo này mạnh yếu rất rõ ràng, nói mạnh chính là mạnh, không có bất cứ đảo ngược gì.
Nhưng phương diện tâm linh thật sự khiến cho người ta nhìn không thấu.
Không thể dùng cảnh giới đơn thuần để đánh giá một người mạnh hay không mạnh. Mà phải nhìn nội tâm một người.
Ví dụ như Lục Khiêm có tâm trí kiên định, vừa rồi Lý Độ đối phó hắn hiệu quả cũng giảm đi nhiều.
Vực Ngoại Thiên Ma nhìn như rất mạnh, nhưng khả năng không đối phó được một phàm nhân bình thường.
Đương nhiên, phàm nhân này là loại Thánh Nhân ngàn năm không xuất hiện kia.
“Vậy được rồi.”
Nói xong, Lý Độ đưa ra một cái ngọc bài, trên đó khắc hoạ hoa văn phức tạp.
“Đây là tọa độ U Minh, lúc rảnh rỗi có thể tới ngồi một chút.”
U Minh không phải là Hoàng Tuyền, mà là một cái động thiên lệ thuộc vào Hoàng Tuyền Địa Phủ.
Thế nhưng cái thế giới này hẳn là không có chủ nhân, cho nên Lý Độ mới chiếm cứ xuống, làm đại bản doanh của mình.
Đám Hắc Sơn Dương ở xung quanh đều là hóa thân của lão.
Những thứ này đều là chân nhân biến hóa ra, tất cả người hắn thu lưu được ở những nơi đi qua, đều thần phục dưới chân Lý Độ, cam nguyện biến thành Hắc Sơn Dương.
“Đa tạ.”
Lục Khiêm chắp tay nói cám ơn. Sau đó ở dưới sự chỉ dẫn của Lý Độ, góp nhặt được không ít kỳ hoa dị thảo.
Phần lớn những kỳ hoa dị thảo này đều là âm tính, tương đối phù hợp với công pháp Lục Khiêm tu luyện.
Vật này tương đối hiếm có, cũng có thể bán đi một cái giá tốt.
“Nơi này cũng không còn đồ tốt gì, gần như đã bị khai phá xong.”
Sáu mươi năm thu hoạch một lần, đã khiến cho cái thế giới này không còn đồ vật gì trân quý.
Lý Độ đã che đậy những nơi quan trọng lại, những địa phương khác cũng không có tài nguyên gì đáng giá khai thác.
“Thông U cũng tới đó, có muốn báo thù năm đó một chút không?”
Lục Khiêm nói.
Mặc dù hiện tại Thông U là thủ hạ của hắn, nhưng Lục Khiêm không đề nghị dùng đầu người đến trao đổi ích lợi với Lý Độ.
Mọi thứ lấy lợi ích làm chủ, đây là nguyên tắc xử sự của Lục Khiêm.
“Được rồi, nếu đã là thủ hạ của ngươi, lão phu cũng mặc kệ. Ta đã không còn là ta trước kia nữa, tên thật của ta là Ma La, về sau cứ gọi ta là Ma La.”
Lý Độ cười nói.
Tâm thần tu sĩ và Vực Ngoại Thiên Ma đều chung một đường đi. Bình thường đều có cảnh giới tâm linh siêu cao. Những chuyện trước kia không bỏ qua được, bây giờ lại chỉ là việc bình thường.
Lục Khiêm chờ đợi ở đây mười mấy ngày, hai người ngồi đàm đạo cùng nhau. Học được rất nhiều tri thức liên quan tới Vực Ngoại Thiên Ma.
Vực Ngoại Thiên Ma ưa thích hủy đi đạo hành của người khác, từ đó thu hoạch được lực lượng.
Có vài người đến chết cũng không biết tâm ma bên trong mình.
“Ngươi không nên tuỳ tiện tin tưởng Thiên Ma, bao gồm cả ta. Đương nhiên, cũng không cần tuỳ tiện hoài nghi. Nếu không rất dễ dàng rơi vào tâm ma khốn cảnh.”
“Con biết rồi.”
Lục Khiêm cười nói.
Khả năng Lý Độ không biết, cảnh giới tâm thần hắn cũng không thấp.
Tu luyện Quang Minh Lưu Ly Tâm tới cảnh giới “Quang minh như đuốc”, cộng thêm nội tâm bản thân kiên định, tu sĩ bình thường thật sự không làm gì được hắn.
Lại qua mấy ngày, Lục Khiêm đứng lên nói lời tạm biệt. Trở lại nơi hội họp với mọi người.
“Đạo hữu, chờ ngươi đã lâu.”
Giang Minh nhìn thấy Lục Khiêm, cười nói. Bên cạnh là hai người Thông U và Thiên Hà, Đệ Nhất Vô Lượng đứng ở bên trái đám người.
“Khởi bẩm đại nhân, không có phát hiện gì.”
Thông U tiến lên một bước nói.
Nhiều nhất chỉ là một chút vật liệu.
Trải qua hai lần tìm kiếm đại quy mô, đồ vật nơi này đều đã dùng gần hết.
“Vậy thì trở về đi.”
Nghe thấy câu nói này của Lục Khiêm, nội tâm đám thổ dân Nam Linh vực đều có chút chờ mong.
Không biết cảnh tượng thế giới trung tâm sẽ như nào?
Có phải cao thủ đi khắp nơi như trong tưởng tượng hay không?
Khả năng tu vi Lục Khiêm ở bên kia chỉ là cao thủ bình thường, tốn hơn một trăm năm tu luyện tới cảnh giới này, chắc chắn có có quan hệ với phương thiên địa kia, Giang Minh thầm nghĩ trong lòng.
Trong lòng những người khác cũng nghĩ như vậy.
Tu luyện tới cảnh giới này không có người nào mà không phải là thiên tài trong thiên tài.
Không phải là họ bất mãn đối với Lục Khiêm, mà là nội tâm có một loại tâm thái so đấu.
Nếu đổi thành mình đi thế giới trung tâm, khả năng cảnh giới cũng sẽ không thấp hơn chút nào.
Đám người một đường bay về phương hướng trận pháp.
Theo chú ngữ đọc lên, đám người tiến vào bên trong quang cầu.
Một cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến.
Thời điểm mở mắt ra đã đi vào Bắc Âm Phong Đô Sơn.
Nhìn qua sơn mạch đen như mực, cùng cung điện trên đỉnh núi. Cảm thụ được thiên địa nguyên khí nồng đậm, Thông U liền hít một hơi thật sâu.
“Thiên địa nguyên khí thật nồng đậm, không hổ là thế giới trung tâm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận