Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Thi độc ôn bệnh, vương triều Câu Ly.

【VIP】 Thi độc ôn bệnh, vương triều Câu Ly.
 “Đi!”
 Hai người bước lên độn quang, một trước một sau bay tới đích đến. Trên đường, Lục Khiêm cũng hiểu đại khái thân thế Bạch Chỉ rồi.
 Bạch Chỉ tên thật là Tư Không Chỉ, là hậu nhân của Trích Tinh thế gia. Trích Tinh thế gia am hiểu Độn thuật và phương pháp Ấn Tế Thân Hình.
 Vì bí pháp bổn môn chỉ truyền cho nam chứ không truyền cho nữ, Bạch Chỉ liền dứt khoát trộm bí tịch tu luyện, đến tận khi bị phát hiện mới chạy trốn.
 “Thật thú vị.” Lục Khiêm cười nói.
 Chỉ chốc lát, phía trước xuất hiện một tòa thành trì to lớn. Thành trì người đến người đi. Ngoài thành có một thôn trang. Trương hồng treo trước cửa, vô cùng náo nhiệt. Yến hội bày mấy chục bàn, khách khứa nâng ly cạn chén. Hẳn là có người mới thành hôn.
 “Những người này gặp rắc rối rồi.” Bạch Chỉ chợt nói.
 Chỉ thấy, nơi mắt thường phàm nhân không nhìn thấy, mặt đất chợt phun ra nước suối màu vàng.
 Trong làn sương trắng loáng thoáng vài hư ảnh mông lung. Hư ảnh sắc vàng, nửa trong suốt, mơ hồ có thể thấy được sừng dê dữ tợn. Nước suối màu vàng nâng cơ thể chúng lên.
 Tổng cộng có hai đạo thân ảnh. Một đạo bay vào bếp lò, đạo còn lại phấn hóa thành vô số luồng khí màu vàng, biến mất trong bát cơm của mọi người.
 “Đó là gì?”
 “Táo Thai quỷ và thực khí chi quỷ của Âm Cảnh thiên cung, những thôn dân kia bị nhắm tới rồi.” Bạch Chỉ giải thích.
 ……
 Từng quỷ hồn của Âm Cảnh thiên cung đều có năng lực đặc thù của riêng mình. Ví dụ như Táo Thai quỷ và thực khí chi quỷ. Đây là quỷ hồn ký sinh ở bên trên và cũng lấy nó tu hành.
 Táo Thai quỷ có thể khiến nguyên một nhà không an bình, mọi chuyện xui xẻo. Mà thực khí chi quỷ có thể làm cho đồ ăn biến chất. Khi chúng nó giao lưu là lúc bên dưới phát sinh dị biến.
 Không ngừng có người hộc máu ngã xuống, run rẩy trên đất. Bếp lò nổ tung, ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ phủ đệ. Thôn dân gáo khóc chạy ra khỏi biển lửa. Có lẽ là do tu vi quá thấp, không ai chết cả, nhiều nhất bị bỏng lửa, bụng ăn phải đồ hỏng thôi. Không cần biết ra sao, tóm lại là hôn yến lúc này đây đang ngâm nước nóng rồi.
 Hai người cảm thấy chẳng có gì thú vị, vì thế liền bay đi.
 “Vì sao lại là thôn này?” Lục Khiêm có chút khó hiểu.
 “Vì có nhiều người thôi, lại vừa vặn có yến hội, có lẽ là lúc khai tiệc không tế bái quỷ thần tương quan, mới dẫn quỷ hồn tới quấy phá.”
Bạch Chỉ giải thích.
 Lục Khiêm lúc này mới hiểu, phần lớn dân chúng nơi đây đều có tín ngưỡng. Mối liên hệ giữa phàm nhân và tu sĩ tương đối khép kín, không giống thiên địa khác chưa từng nhìn thấy pháp thuật.
 Rất nhiều hương trấn đều có đạo sĩ ở lại thôn. Thực lực những người này phần lớn đều kém cỏi, chỉ sợ ngay cả Thai Tức cũng chẳng thèm ngó ngàng đến. Đại đa số chỉ biết một ít bí pháp thổ phương phù hộ gia súc thịnh vượng, gia trạch an bình.
 Bởi vì những văn hóa này đó, rất nhiều bá tánh tin quỷ thần. Mấy chuyện lớn trong gia đình như khai tiệc, khởi công thế này, đều phải tế bái quỷ thần tương quan trước. Quỷ thần ăn hương khói, hưởng thụ nỗi sợ hãi và tín ngưỡng của mọi người. Đối phương bất kính, nên bị quỷ thần trừng phạt cũng chẳng có gì lạ.
 Hai người đến một nơi không người bên ngoài thành. Tiến vào tham quan một lượt, thành trì rất nhỏ. Đoán chừng không đến hai vạn người.
 Trong thành không có chợ Quỷ, Lục Khiêm nhìn sơ qua một chút, số lượng cao thủ cũng rất ít.
 Đơn giản đi dạo một lúc, chẳng có được thông tin hữu ích nào. Tuy nhiên hắn lại biết được thông tin về một thành trì còn lớn hơn nơi này.
 Thiếu Thương thành chịu sự quản lý của vương triều Câu Ly.
 “Quốc thổ của vương triều Câu Ly này rất lớn, không có hệ thống rộng khắp thành bang hay quận huyện, mà được chia thành các khu vực là mười hai chính kinh, tám đại kỳ kinh. Lấy huyệt đạo đặt tên cho thành thị. Nghe nói Câu Ly đại đế của vương triều Câu Ly là một vị cao thủ Động Chân. Nói sao thì vương triều Câu Ly cũng là thế lực đứng đầu, còn lớn hơn cả U Hoang quốc, các tiền bối có thể tới đó nhìn xem.”
 Một Luyện Khí tu sĩ tóc trắng bạc phơ nơm nớp lo sợ nói. Có trời mới biết nhóm người này tới đây bằng cách nào. Vừa mở mắt ra đã thấy hai cao thủ đứng trước mặt, thiếu chút nữa đã dọa gã đại tiện tiểu tiện luôn rồi.
 Vừa dứt lời, thân hình Lục Khiêm đã biến mất. Thân hình bay trên trời cao vạn trượng. 
 Bay qua khoảng ngàn dặm. Trước mắt xuất hiện một tòa thành to lớn hùng vĩ. Tòa thành này chắc hẳn có khoảng trăm vạn cư dân, đại khái gấp năm mươi lần tòa thành vừa rồi.
 Lại bay lên trên một khoảng nữa, phát hiện còn có mười mấy tòa thành quy mô không khác nơi này mấy.
 “Thủ Thái Âm Phế kinh!”
 Những tòa thành này được sắp xếp theo dạng kinh mạch, xem ra lão nhân kia quả thực không lừa hắn.
 Hai người tiến vào cổng Thiếu Thương thành. Cao năm mươi trượng, toàn bộ tường thành làm từ bê tông cốt thép, hơn mười tu sĩ thân mặc giáp trụ đứng đó canh gác. Lục Khiêm thậm chí còn thấy mấy Âm Thần cầm ngọn nến giống pháp bảo, quét về phía từng người bước qua cổng thành.
 Tu sĩ đi đầu rõ ràng là cảnh giới Đạo Cơ. Vậy mà lại dùng tu sĩ Đạo Cơ canh cổng, vương triều Câu Ly này thực sự rất mạnh. Nghe nói quốc thổ quốc gia này không chỉ ở Minh Hải, mà ở những khu vực khác cũng có.
 Tiến vào thành.
 “Đến đây xem thử đi. Kim Sang Bất Đảo bí phù gia truyền của Huyền Tiêu tiên trưởng đây, chỉ giá ba mươi văn thôi, đi ngang qua hay dạo ngang qua thì cũng đừng bỏ qua.”
 “Thiết bản thiếu Khổng Tước đây!”
 “Thịt hươu trắng đây!”
 “Than nướng đầu Thanh Sư, hàng mới nhập, hạn giá chiết khấu bảy mươi phần trăm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận