Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Đại Diễn Tam Sinh Giới

【VIP】 Đại Diễn Tam Sinh Giới
Lục Khiêm nhìn về phía Cú Mang, hoàn toàn không để ở trong mắt, cười nói:
"Ta có một kiện thần vật, vừa vặn bắt ngươi thử kiếm."
Ngữ khí cuồng vọng, làm cho người phải ghé mắt.
"Đạo hữu cẩn thận, người này là Cú Mang!"
Phương Tế hô lớn, lo lắng Lục Khiêm quá khinh thị đối thủ.
"Hừ! Không biết tự lượng sức mình."
Cú Mang lười nhác nói nhảm, trực tiếp vung ra một kiếm.
Nếu là thủ lĩnh của đối phương, vậy sẽ không thể không thận trọng đối đãi, nếu không chết thế nào cũng không biết rõ.
Giáp Mộc Thiên Thần Kiếm Bạo phát một trận ánh sáng xanh, vô số Giáp Mộc Thần Lôi rơi xuống, thực vật chạm phải thần lôi điên cuồng trưởng thành, không biết có bao nhiêu chủng loại yêu quái hóa hình ở trong đó.
Toàn bộ lực lượng Đại Diễn Tam Sinh Giới hội tụ ở đây, Lục Khiêm giống như đối nghịch cả thiên hạ, nhất cử nhất động đều bị áp chế.
Bầu trời toàn là Thanh Long và hải dương điên cuồng dữ tợn, cỏ dại sắc bén có thể chặt đứt sơn mạch.
Ánh mắt Lục Khiêm đặt ở trên Giáp Mộc Thiên Thần Kiếm, chắc đây chính là bản mạng pháp bảo của Cú Mang đi, truyền thuyết nói nó được chế tạo từ Tiên Thiên Kiến Mộc mà thành bảo kiếm.
Khả năng người bình thường không đối phó được đồ vật này, dù bẻ gãy nó cũng sẽ tái sinh lần nữa, đáng tiếc gặp phải mình.
Một kích toàn lực của Cú Mang đại tướng, Lục Khiêm đều không cảm thấy cái gì, ngược lại là những người ở phía dưới bắt đầu khẩn trương.
"Cái này. . . Phong Đô đạo hữu có thể đỡ nổi sao?"
Nội tâm Phương Tế có chút bất an.
Cú Mang quá mạnh, nhất là lại ở trong động thiên người ta, uy lực chuôi Giáp Mộc Thiên Thần Kiếm này đơn giản phát huy đến cực hạn.
Bản thân Phương Tế cũng là Động Chân, tu vi không đến nỗi quá kém, nhưng gặp phải đồ chơi này, cũng là có lòng không đủ lực.
Lục Khiêm chậm rãi nâng cây gậy gỗ kỳ quái trong tay lên, sau đó nhắm ngay hư không nhẹ nhàng gõ xuống.
Cú Mang thấy vậy sửng sốt một chút, cây gậy gỗ này có uy lực gì? Nhìn có chút không hiểu thủ đoạn của người này, chẳng lẽ điên rồi sao.
Thanh Long Đằng Mạn nuốt hết thân thể Lục Khiêm.
Thời điểm mọi người ở đây đều tưởng Lục Khiêm chết chắc, thì sự tình làm cho người ta mở rộng tầm mắt xảy ra.
Oanh!
Lấy Lục Khiêm làm trung tâm, một đạo hắc quang tràn ngập tĩnh mịch chi khí bộc phát, thôn phệ hết vô số Thanh Long.
"Chuyện này. . ."
Con ngươi Cú Mang hơi co lại, trong lòng hoảng hốt.
Thế mà sinh cơ không cách nào tái sinh, sự vật dính vào hắc quang triệt để chôn vùi, không có sinh tức.
Đây là Vạn Pháp Thôn Quang Chướng, bỗng nhiên bên trong Vạn Pháp Thôn Quang Chướng thò ra một cây gậy thật dài.
"Giả thần giả quỷ!"
Nội tâm Cú Mang trở nên hung ác, có lẽ vừa rồi hắn đã quá mức khinh địch, cho nên mới mắc lừa.
Thế là lắc mình biến hoá, biến thành bộ dạng đầu chim thân hươu.
Tay hắn cầm cự kiếm, chặt về phía cây gậy.
Hai người đều lấy ra toàn bộ lực lượng, nhân mã song phương không tự chủ được nín hơi, lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Oanh!
Trong nháy mắt gậy gỗ đánh trúng thần kiếm, sắc mặt Cú Mang kịch biến, bỗng nhiên phun ra một ngụm tiên huyết.
"Ngươi. . ."
Cú Mang không dám tin, bên trong ánh mắt mang theo một tia hiểu ra.
"Tại sao ngươi cũng có Kiến Mộc, hẳn là ngươi. . ."
Lời còn chưa nói hết, toàn thân và cả Giáp Mộc Thiên Thần Kiếm đều hóa thành bột phấn màu xám, Phá Bại chi khí đen như mực không ngừng lan tràn, chỗ đi qua, cỏ cây khô héo, sinh cơ đoạn tuyệt.
Oanh!
Tiên Thiên Kiến Mộc hung hăng cắm ở trên đại địa, toàn bộ thế giới run rẩy, khe hở lan tràn, chia làm mấy khối.
Không đến một lát, khắp nơi đại địa là thực vật khô héo rách nát, Đại Diễn Tam Sinh Giới hủy diệt như vậy.
Rốt cục đám người thoát khốn, đám người Huyền Hồ Sơn đơn giản là nước mắt sắp rớt xuống.
Ban đầu mang theo hơn một trăm người tới hái thuốc, kết quả không cẩn thận xâm nhập vào cạm bẫy Cú Mang bày ra, nếu không phải gặp được đám người Yêu Nguyệt cũng rơi vào cạm bẫy, chỉ sợ lần này đã sớm chết.
Dù vậy, gần một trăm người trước đây, chỉ còn lại hai ba người, có thể nói là nguyên khí đại thương.
Đương nhiên, Phương Tế vô cùng hài lòng đối với chuyện này, chí ít mình không chết, chỉ cần còn một cái mạng, cuối cùng về sau sẽ khôi phục lại.
"Đa tạ Phong Đô đạo hữu."
Thanh Phong lão đạo đi lên chào hỏi.
"Đã lâu không gặp."
Lục Khiêm khách sáo nói.
Nghĩ tới đây, Phương Tế vội vàng tiến lên, chắp tay cười nói:
"Đa tạ tinh chủ Hắc Thủy Tinh ra tay tương trợ."
"Không khách khí, tiện tay mà thôi."
Lục Khiêm vừa nói chuyện, ánh mắt vừa đánh giá bốn phương, không có để lại đồ vật gì, Cú Mang nói đến cũng thật nghèo.
Đoán chừng đồ tốt đều ở trên Mộc Tinh, dù sao cũng không có mấy người đặt toàn bộ gia sản ở trên người.
Vừa rồi mình cũng dùng sức quá mạnh, cả người đều đánh thành bụi, nếu không có thể lưu lại một chút đồ vật.
"Thời gian không còn sớm nữa, đi về trước đi, không phải lát nữa Thanh Đế sẽ tới chứ."
Lục Khiêm nói:
“Mọi người trở về đi, tại hạ còn có chuyện ở địa phương khác phải xử lý."
"Vậy sau này gặp lại, nếu có Tinh Chủ thì giờ rãnh rỗi, có thể tới Huyền Hồ Sơn ngồi một chút."
Phương Tế hàn huyên mấy câu, liền dẫn người rời đi.
Lục Khiêm đang muốn rời đi, chợt thấy dưới chân có một hạt châu màu xanh.
"Ồ?"
Lục Khiêm cầm lấy hạt châu, một cỗ sinh mệnh lực băng lãnh giàu có sinh cơ đánh tới.
"Đại Diễn Tam Sinh Giới?"
Lục Khiêm có chút bất ngờ, không nghĩ tới đánh ra hạch tâm của gia hỏa này.
Đưa một điểm pháp lực vào, một cỗ lực lượng màu xanh biếc khuếch tán ra, xung quanh bắt đầu sinh trưởng cỏ cây, không đến một nửa liền dừng lại.
Vật này tương đương với một cái động thiên của Động Chân, thi triển ra có thể hình thành một cái thụ giới ngăn cách ngoại giới.
Vừa rồi đám người Yêu Nguyệt bị đồ vật này vây khốn.
Vốn cho rằng đây là động thiên trong thể nội Cú Mang, hiện tại xem ra, có lẽ gia hỏa này đã luyện thành pháp bảo, cho nên mới phát động ẩn nấp nhanh chóng như vậy.
"Đi!"
Lục Khiêm nhận lấy hạt châu, nhìn về phía đám người Yêu Nguyệt.
"Được."
Hai người Yêu Nguyệt và Quỷ Vương ngồi lên mây đen.
Xoạt!
Một đoàn người hóa thành hắc quang, chỉ trong giây lát xuất hiện ở ngoài trăm dặm.
Thật lâu sau, nam tử Thanh Đế đột nhiên xuất hiện, nhìn qua đại địa đen như mực, ánh mắt hiện lên một đạo sát cơ.
"Lại là ngươi, tìm ngươi thật khổ cực."
Người tới chính là Thanh Đế, Thanh Đế ngoài mặt như nước chảy mây trôi, nhưng nội tâm đã sớm tức nổ tung.
Đây chính là đại tướng số một của lão, có hắn ở đây, hậu phương của lão sẽ vĩnh viễn không xảy ra vấn đề.
Nhưng bây giờ đã chết rồi, hơn nữa chết dứt khoát như thế, ngay cả một điểm tàn hồn cũng không sót lại.
"Phế vật. . . Phế vật. . ."
Thanh Đế càng nghĩ càng giận, hung hăng vung quyền lên hư không, giống như muốn đánh vào trên gương mặt Lục Khiêm.
Cuối cùng vẫn không giữ được bình tĩnh.
Sau khi hung hăng phát tiết một phen, Thanh Đế cũng tỉnh táo lại, nặng nề hít một hơi.
Thật ra cũng không trách Cú Mang được, tu vi Cú Mang thuộc về tồn tại cao cấp nhất phía dưới Âm Dương cảnh, không có một Động Chân nào đơn đả độc đấu mà đánh thắng được hắn.
Cú Mang có huyết mạch thượng cổ thần thú, lại thêm Thanh Đế Mộc Đạo sinh sinh bất tức, bất kể là sức chiến đấu hay là sức chịu đựng, đều không phải là người bình thường hơn được.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp Lục Khiêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận