Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Tiêu Minh và Chúc Quang

【VIP】 Tiêu Minh và Chúc Quang
Tinh Khí bản nguyên của Thái Ảm vực ít, nhưng cũng không phải không có, thời gian hấp thu rất dài.
Thời gian trôi qua nửa tháng. Ngoại giới lúc này đã lật trời.
Ầm!
Núi lửa phun trào, trăm dặm thối nát. Khói đen dày đặc khiến cho ban ngày biến thành đêm tối. Theo hỏa diễm bộc phát còn có địa chấn và sóng thần. Long trời lở đất, đại địa vỡ vụn thành vài trăm khối.
“Mau mau! Đi nhanh lên!”
Già Lam tổ chức đám người xuyên qua thông đạo của trận pháp truyền tống. Trận này thông về phía Nam Linh vực, hơn một tỉ người chắc chắn không thể nào đi hết, cho dù là các tu sĩ một người dùng thần thông chứa mấy trăm hay ngàn người, với số lượng khổng lồ trước mặt cũng không làm nên chuyện gì. Nhưng ít nhất trước khi đại địa bị hủy diệt, vẫn có thể kéo tám phần người rời khỏi.
Ầm!
Ngọn núi khổng lồ ở phía xa lập tức sụp đổ, đám người ở ngoài ngàn dặm đầu cũng chấn động đến ông ông.
“Chậc chậc, đến lúc nào ta mới có sức mạnh như vậy.” Trong lòng mọi người vô cùng hâm mộ, hủy diệt một thế giới, đến cùng cần loại lực lượng nào.
Từ nay về sau, Thái Ảm vực sẽ hoàn toàn biến mất.
Ngay khi Lục Khiêm hấp thu tinh khí. Kẻ thù Ngọc Kinh sơn giờ phút này cũng ra tay.
Ngọc Kinh sơn nằm trên bầu trời phía trên Đại Hạo tinh, một hư không gấp khúc. Nơi đây tu sĩ đông đảo, mỗi khi mặt trời mọc, tu sĩ thở ra thành mây, vẽ bùa như mưa, chung quanh còn có rất nhiều Thái Âm Thái Dương Pháp Tướng.
Ngọc Kinh sơn có một hệ thống riêng, có thể tự động tạo ra tinh khí và chất dinh dưỡng cho mọi sinh vật. Trên bầu trời có hai mặt trời, một người tên là Tiêu Minh, một người tên là Chúc Quang. Ban đêm thì có một vầng trăng sáng. Trăng sáng vô cùng rõ ràng, lờ mờ có thể thấy được một con cóc nằm sấp trên đó, thứ này tên là Thiềm Nguyệt. Ba người đều là cao thủ dưới trướng của Trung Nguyên Tử Quân, tu vi Nguyên Thần đỉnh phong.
Tiên cảnh mờ mịt tử khí. Lão đạo tóc trắng cầm ngọc Như Ý trong tay, Tiên Hạc làm bạn, tường vân phụ trợ, tiên phong đạo cốt không giống phàm nhân. Đây chính là chân thân của Trung Nguyên Tử Quân, người từng xuất hiện ở trước mặt người đời chỉ là nguyên thần.
“Đều trấn an được rồi?” Trung Nguyên Tử Quân nhìn về phía bầu trời.
Mai Sơn đạo và Thiên Địa Huyền Môn không phải là môn phái nhỏ, đã lựa chọn chiếm đoạt nó, thì không thể nào dùng thủ đoạn đối phó với kẻ địch để đối phó với bọn họ, chỉ có thể thông qua quyền mưu, từng bước một khống chế quyền chủ động.
Soạt!
Vừa dứt lời, tám con Thiên Mã mọc ra cánh hỏa hồng, chân đạp tường vân lôi kéo xe ngựa bằng vàng đi tới. Một nam tử đội kim quan tắm trong kim quang bước xuống từ xe ngựa.
“Sắp xếp xong rồi, Lục Khiêm hình như thông đồng với bọn người Xích Diễm và Xà Mẫu.” Tiêu Minh nói, trong lúc nói chuyện, toàn thân đại phóng kim quang, thần uy lạnh thấu xương.
“Không sao, hai người Xích Diễm khôn khéo giống như quỷ, ba người này không kết minh được.”
Trung Nguyên Tử Quân hiểu rõ, hai người này chỉ là lấy Lục Khiêm làm bia đỡ đạn thôi, sao có thể chân thành giúp đỡ.
Lão suy nghĩ một chút nói: “Ngươi và Chúc Quang cùng nhau tiêu diệt Âm Cảnh thiên cung, mang theo ngọc Như Ý của bản toạ, đừng cho người này xoay người."
“Vâng.” Tiêu Minh cung kính nhận lấy ngọc Như Ý.
Bây giờ suy nghĩ một chút thì hối hận, trước đây nhìn thấy Lục Khiêm giết chết Huyền Đàn đạo nhân, lại thêm có không thua gì Lão Quỷ Động Chân và Thiên Ma tọa trấn, thế là lựa chọn rút lui. Bây giờ lấy lại tinh thần, biết rõ đám người kia kỳ thật đều là nỏ mạnh hết đà, căn bản không đủ gây sợ.
Lục Khiêm cũng không mạnh như trong tưởng tượng, Chỉ là mượn khí thế đột phá và sự khinh thường của Huyền Đàn đạo nhân mới hoàn thành hành động vĩ đại.
Hai người Tiêu Minh và Chúc Quang đều là Nguyên Thần đỉnh phong, cộng thêm pháp bảo của mình, chắc chắn có thể chém chết người này.
Rất nhanh, hai người mang theo pháp bảo, chưa đến một khắc đồng hồ chạy tới Úc Tuyệt chi sơn. Lợi dụng sự không chú ý của nhóm Quỷ Thần, một cái thông thiên ngọc Như Ý giết chết một mảng lớn. Nhưng trước khi Lục Khiêm rời đi cũng để lại đường rút lui, Yêu Nguyệt đánh thức Lão Quỷ, Lão Quỷ mang theo Trường Nhạc cung và Phong Đô Sơn đột phá trùng vây, bay về phía chân trời.
Hai người làm thế nào cũng không thể đuổi kịp, nếu đổi thành Âm Cảnh thiên cung trước đây, không thể không đại thương nguyên khí. Bây giờ đổi thành Lục Khiêm, đặt tất cả tài nguyên vào Phong Đô Sơn, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, lập tức mang theo nhân mã rút lui đánh du kích.
Hai người bị hành đến mỏi mệt không chịu nổi, có thần khí lại không cách nào giết địch, loại cảm giác đánh vào trên bông này, thật làm cho người khó mà chịu đựng, lập tức nản chí truy sát.
Một bên khác, lòng đất ở Thái Ảm vực. Lục Khiêm ngồi xếp bằng ở trước cốt lõi. Cốt lõi rất lớn biến thành to bằng nắm tay, ý chí thiên địa biến mất, chị để lại cốt lõi lạnh như băng.
Sâu trong Thức Hải.
Hai mặt trời, một vàng và một đỏ, chiếu sáng cả không gian đen như mực. Đây là Diêm La chân thân và Thất Thập Nhị Biến Kim Đan. Phía dưới Kim Đan có một Nguyên Thần tản ra kim quang. Âm Thần hóa thành thuần dương, tức là Nguyên Thần Thuần Dương, sinh ra Pháp Vực. Sau khi hấp thu Tinh Khí bản nguyên, toàn lực buông ra phía dưới, Pháp Vực bao trùm bán kính hai ngàn năm trăm dặm, có thể so với cao nhân Nguyên Thần hậu kỳ.
«Bắc Âm Thái Huyền Chế Ma Hắc Luật Linh Thư»: (95000/ 1000000)
Tiến độ của Hắc Luật Linh Thư đạt một phần mười, tu luyện viên mãn là có thể xây dựng Động Thiên trong cơ thể.
Lúc này, Lục Khiêm tỉnh lại.
“Bản nguyên ở chỗ này vẫn là quá ít.”
Nếu như đổi thành tinh thần tốt hơn một chút, Lục Khiêm canh giữ ở bên trong tinh thần, một mực tu luyện chờ đột phá là được rồi. Bởi vậy cũng chứng minh Động Chân có tác hại như thế nào đối với thiên địa. Chỉ là thăng cấp đã tiêu tốn tài nguyên của mấy tinh thần, thảo nào nói tu hành là hành vi nghịch thiên.
Lục Khiêm đi vào ngoại giới. Phần lớn đất đã chìm xuống, đại địa nối thành một mảnh bị vỡ thành vô số quần đảo. Vốn nơi này là Tắc Hạ học cung, hiện tại biến thành phế tích.
Ngay khi Lục Khiêm đi ra, bọn người Già Lam vội vàng tiến lên.
“Đại nhân. Ngài rốt cuộc cũng xuất quan.”
“Những người khác dời đi rồi?”
“Ừm.”
Lúc này, một nam tử hình cân xứng, da trắng tuấn mỹ, da thịt bóng loáng không lỗ chân lông phía sau Già Lam đi tới.
“Đã lâu không gặp, Lục Khiêm đại nhân.”
Người này chính là Thu Quan vừa mới ra ngoài. Thu Quan nghe nói sự tích của Lục Khiêm, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, lão biết rõ Lục Khiêm là một thiên tài, nhưng không ngờ mạnh đến tình trạng như vậy, vậy mà thăng cấp lên làm Nguyên Thần. Đây là mạnh mẽ cỡ nào.
“Xuất quan à nha? Xem ra thành quả không tệ.” Lục Khiêm tán thưởng nói: “Lát nữa ngươi và đám người Già Lam theo ta tiến về thế giới trung tâm.”
“Được.” Thu Quan kích động nói. Rốt cục đi vào đại võ đài, từ Nam Linh vực đến Thái Ảm vực, hai nơi này quá kém, một Chân Đan cũng không ra được.
Trương Bằng ở Nam Linh vực làm Hoàng Đế, ba huynh đệ Tiêu Phàm, ba người Già Lam và Thu Quan đi theo Lục Khiêm đi vào thế giới trung tâm. Thông qua pháp trận đi vào bên trong Trường Nhạc cung, Lục Khiêm phát hiện bầu không khí có chút không đúng, làm sao có mùi máu tanh. Yêu Nguyệt hình như hơi suy yếu.
“Chuyện gì xảy ra?” Lục Khiêm hỏi.
Yêu Nguyệt nói chuyện đã xảy ra, Lục Khiêm cười lạnh không thôi. Hóa ra lại là gia hỏa Ngọc Kinh sơn, thực sự cho rằng bọn họ có thể muốn làm gì thì làm?
Lục Khiêm chuẩn bị cho bọn họ một chút độc ác. Nghĩ tới đây, hắn đi vào mật thất, thông qua ngọc bài liên hệ với Xích Diễm Chân Quân.
“Phong Đô đạo hữu, ngươi không sao chứ?” Xích Diễm Chân Quân còn tưởng rằng Lục Khiêm đã chết bên trong cuộc tập kích rồi.
“Không sao, ta không có ở hiện trường.” Thanh âm Lục Khiêm trở nên trầm thấp: “Ta có toạ độ ba lãnh địa hải ngoại tài nguyên phong phú, đạo hữu có muốn không?”
Thuật lại lời nói giống như vậy, dùng ở trên người Xà Mẫu, Lục Khiêm xung phong nhận việc, có hắn đè ở đằng trước, hai người đều hơi động lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận