Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Thiên Đế Phá Thành, Hắc Bạch Vô Thường

【VIP】 Thiên Đế Phá Thành, Hắc Bạch Vô Thường
“Đây là Địa Ngục?” Lục Khiêm nhướng mày, địa đồ này là từ trên xuống dưới. Phía trước là Trường Xà phun lửa và Thiết Cẩu phun khói, xuống dưới là núi đao biển lửa. Lại xuống dưới nữa thì không thể nhìn rõ.
Lúc này, Lục Khiêm bỗng nhiên thu hồi địa đồ, liếc nhìn Đệ Nhất Vô Lượng.
Soạt!
Một nam tử mặc quan phục xuất hiện từ trong hư không. Thời điểm nam tử nhìn thấy Lục Khiêm, lập tức lách mình đến bên cạnh Lục Khiêm, đầu ngón tay ngưng tụ một tia ô quang, ô quang mang theo một tia mang tính hủy diệt. Đồng thời một cái dây thừng đen nhánh bay ra từ trong tay áo, dây thừng trói hai người Lục Khiêm lại, không thể dùng pháp lực được.
“Đừng nhúc nhích! Ta hỏi ngươi đáp!”
“Đại đại . . đại nhân, mời ngài nói đi.” Vẻ mặt Lục Khiêm hoảng sợ.
Bộ dạng hiện tại của hắn vẫn là Lạc, vì vậy không cần lo lắng bị hãm hại. Từ khi đạt được Thất Thập Nhị Biến phù đan, những người khác không có con mắt đặc biệt hoặc là đạt tới Nguyên Thần trên cơ bản sẽ không phát hiện sơ hở.
“Tòa thành trì này có phải bị một nam tử cao vạn trượng phá hủy?”
“Vâng! Chính là người này.” Lục Khiêm nói chắc chắn: “Mà hắn còn cầm địa đồ.”
“Địa đồ gì?” Ánh mắt Trung Phủ sáng lên.
“Giống như là tiên nhân động phủ gì đó, tại hạ từng điều tra mấy lần, không có chỗ đặc biệt gì khác, ta hoài nghi là giả.” Lục Khiêm nghi ngờ nói.
“Nhanh! Dẫn ta tới đó!”
Vẻ mặt Trung Phủ hơi đỏ lên, nội tâm kích động.
Đây là Đại Minh Hương của Âm Cảnh thiên cung, nơi có bảo vật khắp nơi trong truyền thuyết. Người này không tìm được cũng không có nghĩa là không có, con dế nhũi vừa mới tiến vào Chân Đan này làm sao có thể hiểu được những thứ này.
“Được, đại nhân đừng giết ta, ta đưa ngươi tới.” Vẻ mặt Lục Khiêm hơi khẩn trương.
“Đương nhiên, làm sao ta lại giết ngươi chứ?” Sắc mặt Trung Phủ cổ quái, lập tức lấy ra hai viên đan dược màu đỏ tươi từ trong túi Càn Khôn. 
“Hai người các ngươi ăn hết, ta sẽ không giết các ngươi.”
Mặt Lục Khiêm lộ vẻ khó xử, cuối cùng vẫn gian nan để vào trong miệng, gian nan nuốt xuống.
Kim Đan vào miệng tan đi, nhiệt lượng nóng rực giống như nham thạch, giống như bụi gai đen như mực, quấn chặt dọc theo các tĩnh mạch Thái Âm của phổi và bàn tay. 
“Đừng giở trò, chỉ cần ta nghĩ, ngươi sẽ đứt gãy kinh mạch mà chết, biết không?” Vẻ mặt Trung Phủ đột nhiên biến sắc, hừ lạnh một tiếng. Cái này không giống với cấm chế bình thường. Cấm chế bình thường dễ dàng bị phá giải. Tuyệt chiêu độc môn này hầu như sẽ không có người phá giải được.
Có thể gã không biết chính là, Thái Dương Ma Hoả của Lục Khiêm có thể trong nháy mắt đốt cháy sạch sẽ, cũng không cần sợ làm kinh mạch bị thương. Kinh mạch huyết nhục của Diêm La chân thân còn mạnh hơn pháp bảo thông thường.
“Không dám, tại hạ đưa ngươi tới.” Lục Khiêm vội vàng cúi đầu xuống.
Sau đó ba người bay lên không bắn ra ngoài cửa, đạp lên những đám mây cách đó hơn mười dặm.
Nơi mà Lục Khiêm dẫn gã đến chính là nơi vừa rồi mọi người phát hiện ra Địa Ngục đồ cảnh. Bản đồ nơi này đã được Lục Khiêm ghi nhớ sâu sắc. Chưa đến một lát cả ba đã nhìn thấy một vực thẳm bên dưới. Mọi người đứng trên mép vực, cuồng phong gào thét, âm phong từng cơn. Bên dưới tối đen như mực, không thể nhìn thấy những thứ cụ thể. 
Trung Phủ phất ống tay áo một cái, cuồng phong thổi tan sương mù phía dưới.
Với con mắt của mọi người, có thể nhìn thấy vực thẳm một cách rõ ràng. Phía dưới vẫn trống trơn như vậy.
Trung Phủ cười giả dối, nói: “Ngươi đi xuống xem một chút.”
“Cái này. . .”
Đối mặt với ánh mắt giết người của Trung Phủ, Lục Khiêm miễn cưỡng đi xuống.
Soạt!
Thân hình bay vào vực sâu vạn trượng. Ánh mắt Trung Phủ nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Lục Khiêm, không buông tha bất kỳ chi tiết nào, chỉ sợ tiểu tử này giở trò.
Đệ Nhất Vô Lượng đứng ở sau lưng nhìn xem, nụ cười cứng ngắc, đáy mắt hiện lên một tia hoảng sợ. Đương nhiên, bộ dáng này là giả vờ. Trong lòng đang chế giễu gia hỏa Trung Phủ này tự tìm đường chết.
Một bên khác, Lục Khiêm liên tục điều chỉnh điểm hạ cánh trong quá trình rơi, cần phải hạ cánh xuống biên giới của Địa Ngục đồ. Dựa theo kết luận tìm được trong thời gian này. Người bình thường sẽ không nhìn thấy Địa Ngục đồ cảnh. Lục Khiêm hiện tại cũng không nhìn thấy thứ này.
Trước mắt trống trơn như vậy, một mảnh hoang vu. Nhưng hắn biết rõ phía dưới nhất định có thứ gì đó. Một khi rơi vào phạm vi của Địa Ngục, chỉ sợ cũng phải bị Địa Ngục hành hạ.
Mượn sức gió làm yểm hộ, Lục Khiêm thành công bay chung quanh Địa Ngục đồ cảnh.
“Đại nhân, không có thứ gì!” Lục Khiêm hô lớn.
“Không thể nào? Người kia đi đâu rồi?” Vẻ mặt Trung Phủ vô cùng nghi hoặc. Sau đó cũng bay xuống, đi đến bên cạnh Lục Khiêm, theo sát phía sau là Đệ Nhất Vô Lượng. Đảo mắt nhìn xung quanh, quả thực không thấy một cái bóng người, chớ nói chi là động phủ gì đó.
“Ngươi xác định ở chỗ này?” Trung Phủ nhíu mày, một cỗ khí thế cường đại cuốn tới. Chỉ cần Lục Khiêm nói dối, gã sẽ lập tức ra tay đánh chết. Một cao nhân Hỏa Kiếp như gã, đối với Chân Đan phổ thông chẳng phải là dễ như trở bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận