Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Một chiêu chế địch, Hỏa Kiếp mà thôi

【VIP】 Một chiêu chế địch, Hỏa Kiếp mà thôi
Cùng lúc đó Thiên Địa Luân Hồi Bàn cũng xuất hiện trên đỉnh đầu Pháp Thân.
Trong nước sông trong veo có hàng ngàn hàng vạn sinh linh kêu rên, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Răng rắc!
Sông lớn còn chưa rơi xuống, Đệ Nhất Vô Lượng đã cảm thấy một cỗ lực lượng to lớn đè lên pháp thân, pháp thân kiên cố không gì sánh được xuất hiện các đường vân như mạng nhện.
Oanh!
Bên trong pháp thân sụp đổ ra.
Một đạo kiếm quang từ trong hư không bay tới, cắt qua dòng sông, Giang Minh ẩn nấp trong độn quang, nhấc Đệ Nhất Vô Lượng lên xông ra ngoài.
“Cái này. . . đạo hạnh thật cao.”
Đệ Nhất Vô Lượng âm thầm cảm thán, lực lượng của đối phương còn cường đại hơn mấy lần so với trong tưởng tượng của mình.
Mặc dù Thiên Hà chỉ có một loại thần thông, nhưng dù sao cũng tích qua bốn năm lần thiên kiếp, ít nhất đạo hạnh cũng từ ba ngàn năm trở lên.
Mà đạo hạnh của Đệ Nhất Vô Lượng mới bao nhiêu, tự nhiên không sánh bằng gia hỏa này.
“Đi Thông Thiên Hà tìm Lục Khiêm đại nhân.”
Đệ Nhất Vô Lượng quyết định rút lui. Đây là hai lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm, vẫn nên đi tìm đại nhân thì an toàn hơn một chút.
Đệ Nhất Vô Lượng và Giang Minh một trước một sau, giẫm lên kiếm khí.
Ban đầu muốn thi triển thần thông vạn dặm, nhưng hiện tại chiêu này đã bị phá.
Thiên Hà đạo nhân đã sớm khám phá ra chiêu này của Đệ Nhất Vô Lượng, dưới Thiên Địa Luân Hồi Bàn trấn áp xuống, Đệ Nhất Vô Lượng ngay cả đi cũng có chút khó khăn, hơn không cần phá vỡ không gian.
Thiên Hà đuổi theo đám người không bỏ, may mà từ đầu tới cuối bọn hắn duy trì cự ly nhất định. Dù sao Giang Minh cũng là kiếm tu, nên tốc độ phi hành của kiếm khí nhanh hơn độn quang rất nhiều. Thật vất vả mới có cơ hội thả lỏng, Giang Minh nghi ngờ nói:
“Lục Khiêm trở về rồi? Hắn thật sự có biện pháp đối phó Thiên Hà?”
Lục Khiêm có thể trở về, trong lòng Giang Minh hết sức vui mừng.
Có thể đi có thể trở về, liền có ý nghĩa hắn nắm giữ một cái thông đạo xuyên thẳng qua thế giới, không thể nghi ngờ đây là một tin tức tốt.
Đồng thời cũng có chút lo lắng. Dù sao Lục Khiêm cũng mới rời đi một trăm năm mươi năm gì đó, năm đó rời đi mới là Đạo Cơ đỉnh phong, cho dù có thiên phú dị bẩm, thì hơn một trăm năm đạt đến Chân Đan chi cảnh cũng đã là rất không tệ, mà Thiên Hà là lão quái vật chìm đắm trong Chân Đan cảnh mấy ngàn năm.
Thiên phú có thể bù đắp được chênh lệch cảnh giới, nhưng không bù được đạo hạnh.
“Đương nhiên, ta là thủ hạ của đại nhân, thì tu vi của đại nhân phải lợi hại hơn ta chứ.”
Đệ Nhất Vô Lượng giải thích nói. Sau đó nhìn thấy Hàn Tiêu đang chạy tới, nên lúc đi qua, cũng thuận tiện kéo theo gia hỏa này.
“Đi!”
“Thủ hạ. . .”
Con ngươi Giang Minh chấn động, tiểu tử Lục Khiêm này đã lăn lộn đến trình độ đó rồi sao.
Lúc này, phía trước xuất hiện một bóng người.
“Đại nhân! !”
Thanh âm hưng phấn của Đệ Nhất Vô Lượng, cắt đứt suy nghĩ của đám người.
Chỉ thấy phía trước có một đạo nhân mặc áo bào trắng đứng đấy.
Đạo nhân có dáng vẻ tuổi trẻ, ngũ quan đoan chính, hai đầu lông mày mang theo tà ý và nhuệ khí nhàn nhạt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Giang Minh vừa nhìn liền nhận ra đây là Lục Khiêm nhiều năm không thấy.
Cố nhân trùng phùng, hơn nữa còn là chiến hữu nhiều năm trước cùng một trận tuyến, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nhớ năm đó cùng nhau giết chết ba vị đạo chủ Yêu tộc, lừa chết Kiếm Chủ Cửu Kiếp.
“Đã lâu không gặp, Giang Minh đạo hữu.”
Lục Khiêm cười nói.
“Đã lâu không gặp.”
Giang Minh thở dài một tiếng.
Soạt!
Một bên khác, hai vệt độn quang phân biệt trước sau vây quanh ba người.
Thông U nhìn thấy Lục Khiêm, đầu tiên là sững sờ, sau đó không nhịn được cười lên:
“Hóa ra là tiểu tử ngươi, hiện tại cánh đã cứng cáp rồi a.”
“Hừ, Giải Thoát điện chủ, có nhớ lão phu không?”
Thiên Hà cười lạnh một tiếng, ánh mắt không che giấu được sát cơ:
“Không nghĩ tới bản tọa sẽ phục sinh đúng không? Ngoan ngoãn tới nhận tội, hay là để bản tọa tự mình xuất thủ?”
“Đừng đả thương hắn, lão phu còn muốn ép hỏi tung tích pháp trận nữa.”
Bề ngoài Thông U tỏ ra gió êm sóng lặng, nhưng chỗ sâu trong nội tâm lại tràn đầy tham lam và khát vọng.
Hắn và Giang Minh có cùng suy nghĩ, nếu đã có thể vừa đi vừa về, chắc hẳn thông đạo đã được đả thông.
Hơn nữa cao nhân thần bí bên người Lục Khiêm là Chân Đan chân chính, chuyện này có nghĩa tinh khí phương thiên địa kia đầy đủ hơn so với bên này.
“Nếu ta không nhận tội thì sao?”
Lục Khiêm hỏi ngược lại.
“Bản tọa chỉ có thể rút linh hồn ngươi ra, đặt vào trong luân hồi, vĩnh viễn không siêu sinh.”
“Bản tọa biết rõ ngươi đã cầm đi Đạo Tàng, không phải là ngươi nghĩ dựa vào Đạo Tàng và sự giúp đỡ bên người, là có thể đối phó nhóm chúng ta chứ.”
Thiên Hà cười một tiếng, sau đó đưa tay phải ra, Thiên Địa Luân Hồi Bàn chậm rãi hạ xuống.
Răng rắc răng rắc. . .
Hư không không tiếp nhận được Luân Hồi trọng lực, phát ra tiếng vang nặng nề không chịu nổi, sau đó vỡ nát.
Thông U cũng đánh ra một đạo pháp lực u lục.
Soạt!
U lục Tiên Thiên Quý Thủy nhuộm xanh ngàn dặm bầu trời.
Không gian xung quanh bị khóa chặt, hoàn toàn không có cửa để chạy thoát.
Luân Hồi Hà chậm rãi hạ xuống, áp lực càng lúc càng lớn.
Thể trọng đám người như tăng lên hơn ngàn lần.
Sắc mặt Giang Minh trở nên nghiêm túc, nhìn về phía Lục Khiêm:
“Đạo hữu, ta vẫn có thể sử dụng Huyền Vũ Trụ một lần. Ta phá vỡ không gian trước, đến lúc đó liền trông chờ vào các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận